Truyện Yêu Nhầm Tình Địch

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
-Thanh à, xuống ăn cơm đi con

-…

-Thanh!

-… Dạ

Nó cáu ghắt “Dạ” một tiếng rõ to, tắt máy tính nó đành phải xuống nhà ăn. Ba nó trông vậy đành thở dài ngao ngán.

-Hôm nay con có chuyện gì nữa à?

Đáp lại ba nó vẫn chỉ là tiếng im lặng.

-Con lại đánh nhau nữa phải không? Lúc nãy cô giáo mới gọi điện cho ba

-Vâng

-Hazz… con sao vậy? Kể từ khi nào mà con lại hư đốn như thế này? Ba thiệt không thể hiểu nổi con.

Ba nó nhăn mặt nói, nó vẫn tỉnh bơ ăn. Kết thúc bữa cơm, nó chỉ nói “Con ăn xong rồi” xong nó chạy ngay lên lầu rồi lấy máy tính ra chơi tiếp. Cuộc sống nó diễn ra nhàn hạ và không có chút ấn tượng gì, chơi được một lúc nó lại nhớ tới hắn. Nó lại cảm thấy bực mình, sao hắn lại thích chọc giận mình đến như vậy, nó rất ghét ai đó ngồi cạnh nó và châm chọc. Kể từ khi mẹ nó mất, nó luôn chán ghét cái thế giới này. Cái thế giới vô cảm mà nó căm giận… Đó là một buổi tối đông đúc, mẹ nó và nó đang đi dạo trên vỉa hè phố XYZ, đột nhiên mẹ nó lại lên cơn đau tim dữ dội, nó hốt hoảng nhìn mẹ rồi cầu cứu những người xung quanh nhưng đáp lại lời cầu cứu của nó thì họ cgir bu lại nhìn mẹ nó, nó thật sự rất giận vì những con người kia đã dành hết không khí của mẹ nó. Những con người vô cảm kia chỉ biết đổ dồn trách nhiệm cho nhau, họ liên tục hỏi vu vơ “Có ai gọi cấp cứu đi”,”Ai đó lại giúp bà ấy đi”. Nó khóc rồi ôm lấy mẹ, nó nguyền rủa những con người như họ nên chết hết đi. Điều gì đến cũng sẽ đến, nó bất lực nhìn mẹ nó trút hơi thở cuối cùng trước khi xe cấp cứu đến. Kể từ đó nó luôn căm giận những người xung quanh, nó không hiểu nổi tại sao họ lại có thể nhìn mẹ nó thảnh thơi như vậy, cái thằng nhóc mà ngày xưa luôn vui vẻ, chỉ sau một đêm đã biến thành một con người khác, một con người chỉ mang lòng thù hận. Nó đã mất đi người nó yêu thương nhất….

Về hắn, hắn đương nhiên là có cuộc sống xa hoa mà ai cũng ao ước. Hắn chẳng lo nghĩ gì về xung quanh, cuộc sống hắn đầy đủ nên hắn cũng có phần ương nghạnh, nhưng trái lại với cái cuộc sống sung túc đấy thì hắn lại không có được tình yêu thương của bố mẹ. Bố mẹ hắn chỉ biết công việc, họ đi công tác liên tục và chỉ để lại cho hắn một cọc tiền dày cụm. Cuộc sống là vậy, có này mất kia, không ai là có được đầy đủ cho bản thân mình

***

Vào một buổi chiều đẹp trời, hắn cùng với Mỹ Mỹ đang đi dạo trong một công viên. Chợt hắn thấy có một bóng dáng quen thuộc, ít ra là hắn đã nhìn phía sau thằng nhóc ấy. Không thể lầm được, là nó! Ngày nào hắn cũng nhìn nó ngủ, nên đã quá quen thuộc với phía đằng sau của nó rồi. Hắn liền buông tay Mỹ Mỹ rồi chạy đuổi theo nó. Nhỏ chẳng hiểu gì cả rồi tức tối đi về.

Hắn dõi theo nó từ sau, trên tay nó đang cầm một bịch đồ ăn. Chắc là nó vừa đi chợ về. Hắn mỉm cười rồi nghĩ thầm “Ha, hoá ra con trai như mày mà cũng biết đi chợ à!?”. Đi một hồi rồi cũng tới nhà nó, hắn nhìn xung quanh, trông cũng không có gì nổi bật. Một ngôi nhà giản đơn. Hắn thấy vậy liền “Ê” một tiếng. Nó nghe vậy liền dừng xe quay lại, là hắn. Hắn chạy lại chỗ nó, cười hỏi:

-Mày đi đâu vậy?

Nó liếc nhìn hắn rồi quay lại tính bỏ đi, nhưng hắn đã kịp giữ xe nó lại

-Ăn gì chảnh vậy? Mày ghét tao à?

Đáp lại câu hỏi của nó là điệu cười nửa môi của nó. Hắn cũng đã quen tính nó nên cũng chả chấp làm gì. Chợt trong đầu hắn nghĩ ngay tới việc ăn chực nhà nó. Một quyết định đúng đắn với hắn. Thế rồi hắn vác cái mặt dày đi theo nó vào nhà, vừa gặp hắn, ba nó ngạc nhiên hỏi:

-Ủa Thanh, bạn con à?

Nó giật mình quay lại thì thấy cái bản mặt đáng ghét của hắn đang đứng lù lù đằng sau. Nó chưa kịp nói gì thì hắn bịt miệng nó lại.

-A… ơ, à chào bác. Cháu là Dũng bạn của Thanh, bữa nay bác cho cháu ở nhà Thanh ăn một bữa nha. Nhà cháu đi vắng hết cả rồi mà cháu không biết nấu cơm.

-Tất nhiên tất nhiên, hiếm lắm bác mới thấy thằng Thanh dẫn bạn về nhà. Lần này thật đặc biệt quá. Thôi Thanh con đưa bạn lên phòng đi, bữa nay ba sẽ nấu một bữa thật ngon cho cả 2 đứa.

Nói rồi hắn lồi nó vào nhà, nó định đạp hắn một cái nhưng hắn kịp né.

-Mày bệnh à? Quen biết gì tao mà vô đây đòi cơm vậy?

-Tao thích

-Tao mắc nợ gì mày hả, sao mày luôn chọc phá tao vậy? Hay muốn đánh nhau à?

-Làm gì căng vậy. Thôi dắc tao lên phòng đi

-Đéo!

Nó bực dọc vì hắn luôn tìm mọi cách để chọc giận nó. Nhìn cái bản mặt hắn thôi là nó muốn tẩn hắn một trận rồi.

Bữa tối hôm ấy, hắn ăn cơm rất nhiệt tình, nó thấy vậy liếc hắn như muốn giết người. Nhưng mặt dày của hắn thì vẫn tỉnh bơ ngồi ăn, thấy vậy ba nó cũng mừng. Nó ăn được đôi chút rồi bỏ lên phòng, ba nó thấy vậy thì thở dài ngao ngán. Hắn thấy vậy thì hỏi ba nó sao nó lại hay cáu gắt như vậy, ba nó cười hoà, nụ cười của ông đượm lên một ánh buồn. Hắn thấy vậy thì cũng im lặng. Rồi ba nó kể hết mọi việc cho hắn nghe, hắn cuối cùng thì cũng hiểu vì sao nó lại cáu gắt như vậy.

-Thế… lúc mẹ Thanh mất bác ở đâu vậy?

Ba nó giật mình, nhìn ông buồn bã mà hắn cảm thấy có lỗi. Ông chua chát mà kể rằng:

-Lúc đó… bác đang bận một công việc. Nếu như lúc đó có bác ở đấy thì mọi việc đã không tệ như vậy. Hắn nghe xong thì thương thay cho nó, hắn đã hiểu hơn về nó, hay ít ra hắn cũng biết được sao nó lại khó chịu như vậy. Thế rồi hắn vội xin phép đi vào phòng nó.

“Cạch”

Hắn mở cửa, trước mặt hắn là một không gian giản dị và không có gì nổi trội. Hắn nhìn xung quanh phòng, thì ra là nó đang ngủ, nhưng sao nó lại ngủ sớm đến như vậy? Hắn liền khe khẽ lại gần nó, trước mặt hắn bây giờ là một gương mặt hoàn toàn tinh khiết. Khác hẳn với lúc nó thức dậy, trông nó thật hiền, thật đẹp. Hắn ngắm nhìn nó ngủ trong vô thức, đến lúc hắn nhận ra mình đang làm gì thì mặt hắn đỏ ửng lên. Hắn vội vã ra khỏi phòng và xin phép ba nó đi về.

Sau 2p, có một chiếc xe màu đen trông rất ngầu chạy đến đón hắn. Chiếc xe biến mất chốc lát trong màn đêm, chỉ để lại một cơn gió ngang qua…
 

Bài tương tự