Truyện Yêu Nhầm Anh Họ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
– là sao chị? Là ah hai chị hả?

– uk thì ah dương chứ ai!

– hihih hong có chi , chỉ là tai nạn thui…

Giờ long ko biết giấu mặt vô chỗ nào nửa nãy giờ hung dữ quá mà. Nhưng mà ko phải lỗi của nó. Là lỗi của cái ông tên dương chứ bộ…

– nhóc này là ai vậy trang! ( dương)

– da em nó mới ở nhà trọ mình có 1 tháng nay thui. Nhưng thấy nó hiền , nên bố mẹ ai cũng quý nó hết á! ( chị trang)

– trời nó mà hiền á? Anh có nghe lộn ko za!

Nãy giờ nó chửi ah té tác kìa! (Dương )

– Dương ! Dù có chuyện gì cũng bình tĩnh chứ sao chửi người ta hả dương ( chị trang)

Bà chị quay lại vẻ mặt nghiêm nghị dạy bảo đứa e!

– hong có nha chị! Em chỉ nhẹ nhàng nói chuyện chứ ko có chửi ai à! ( long)

– trời ko chửi chỉ túm áo người ta thui.( chị trang)

– trời ! ( chị trang)

– chị phải tin em chứ . mà chị thấy đó em thì bị vậy nè, mà ah dương tông vô em còn tính lên xe chạy nữa đó chị. Em mà ko lôi ổng lại chắc hôm nay em ngủ ngoài kia luôn á! ( long)

– ah đó em mà phải nó em ko chỉ chửi ko đâu, em còn đạp cho anh một trận á! ( chị trang)

– đó , vậy mà còn nói em hung dữ nữa kìa ( long)

– tại anh đi bát tội phạm mà. ( dương)

– ah còn nói ……( chị trang)

Chưa kịp nói hết câu thì bác hiền đi ra!

– dương về rồi à con!( bác hiền)

– dạ mẹ, con mới chuyển công tác về sáng nay , từ mai là con sẽ về thường xuyên á (dương)

– umk mà trang vô nhà nấu cơm đi chưa tối nữa hả? ( bác hiền)

– da! ( chị trang)

– long ở lại ăn cơm luôn nha con, mà chân con bị sao vậy ( bác hiền)

– dạ con bị ngã xe thui ạ! ( long)

– có sao ko, hay con trang đưa em nó vô viện khám đi con ( bác hiền)

– con nói nó rồi mà lì ko chịu đi viện cơ (dương)

– sao lại ko chịu đi viện có gì bác lo cho con ko phải sợ ( bác hiền)

– dạ con ko sao thật mà ( long)

– đi đứng kiểu gì ko biết mà sao bị như vầy nè ( bác hiền)

– dạ con , bị quẹt xe thui ạ! ( long)

– con cái nhà ai ,mà đi với chả đứng mắt để sau gáy hay sao á ( bác hiền)

– hahahaha

Chị trang cười như được mùa mùa ko nhắp được miệng lại mà làm cả ông dương cũng cười hùa theo long cũng ko khác gì 2 người kia nhưng chỉ mỗi tội ko giám cười lớn thui

– hai đứa bay bị bệnh hay gì mà cười? ( bác hiền)

– thì nãy giờ mẹ đang chửi con trai cưng của mẹ chứ gì, hahihi( chị trang)

– là sao? Mẹ ko hiểu? ( bác hiền)

– thì là hồi này con đụng chúng nó , tính đưa nó vô viện nhưng nó nói ko sao . rồi con đưa về, ai zè về trúng nhà mình ( dương)

– trời ơi là trời! Con với chả cái đi với chả đứng! (Bác hiền)

Vậy là tối nay long lại ăn cơm nhà bà hiền nữa rồi. Nói chứ ăn nhiều lần cũng trai mặt rồi con gì đâu để ngại. Nhưng mà hôm nay thì khác. Do cũng có thiện cảm với long nên bị bắt ở lại cho tới khi đi lại bình thường mới cho về, nói chứ dù ko phải con trai bà hiền gay tai nạn thì bà cũng lo cho long như con.nhớ lúc mới bước chân vô đây long lạ nước nên sốt li bì cả tuần ko có việc làm tiền ko đủ dùng một tay ông bà chăm long . một 2 ngày đầy còn sốt cao thì ông bà bỏ việc thay nhau chăm sóc nó. Mấy bữa sau đỡ hơn thì trưa chị trang mang cơm vô tối bữa thì ông công bữa thì bà hiền thay nhau vô chăm long , cũng may nhờ vậy chứ ko sanh cỏ rồi. Ông bà thương long vì còn quá trẻ mà lại một thân một mình mình bơ vơ. Về sau càng ngày càng thương nhiều hơn vì tính cách của long .

Tối hôm đó long phải chịu chung phòng với dương vì đây là lệnh của ông công.

– á. Anh tính giết người đấy à.

– quên. Mà ah quen ôm gối rồi ai mượn nhóc lấy gác chân làm gì, ah lỡ đụng trúng thui mà, xin lỗi nha.

– hư ! Trả gối cho anh này .

Long cần cái gối ném qua chỗ dương rồi lăn ra ngủ . tuổi mới lớn mà một khi đã ngủ thì ngủ say như chết, mãi khi 5h sáng thức dậy, theo giờ đây để chuẩn bị đồ ăn sáng đi làm mở mắt dậy thì chu cha mẹ ơi, cái chân ổng gần bằng người nói đang đè lên bụng, ko biết làm sao mà tối qua long vẫn ngủ được hay thật. Bực mình long cấu vô bắp đùi dương một cái.

– á….! Mới sáng sớm nhóc bị khùng hả?

– gối ôm có đó sao ko ôm ôm tui làm gì?

– ừ nhờ! Mà ôm có chết ai đâu làm gì nhéo đau vậy, lỡ người yêu ah thấy nó ghen chết!

– như ah mà cũng có người yêu nữa à?

– trời! Người yêu anh sinh cao ráo hơn người mẫu đấy!

– à! Cái cô mà chân dài tới nách lông nách dài tới chân ấy hả?

Dương lấy 2 tay kéo 2 bên má long ra làm như kiểu hề.

– ái ,đau sáng sớm anh chưa uống thuốc à?

– ai bảo ,dám nói ai yêu chó làm gì?

– còn ko ah chỉ sứng với kiểu như vậy thui!

Kkkkk

– ngon quá ha?

– mà thui dậy đưa tui đi tiểu với, nãy giờ muốn đi mà ko nhấc nổi chân .

– vâng thưa sếp.

Cũng phải mất cả tuần sau mới đi lại được. Gọi là được chứ cũng phải vừa đi vừa nhảy.

Trong thời gian đó may có dương bóp chân cho chứ ko có mà vẫn còn nằm một chỗ.

Do bị thương ngay bắp chân nên lâu đi lại được. Vừa đi lại được là nó ra công ty nhưng nhận được kết quả bị xa thải vì nghĩ ko phép thời gian dài.sáng đó dương đưa nó đi làm nên biết. Mà ông này cũng có tinh thần trách nhiệm cao phết . chăm sóc nói mấy ngày qua ko hề kêu than một câu

– long con đi làm sao rồi! ( bác công)

– nó có làm gì đâu hôm nay ra chỗ con làm ngồi chơi cả buổi ( dương)

-sao con kêu đi làm mà ( bác công)

– dạ con nghĩ công ty đó rồi mai con đi sin việc khác ạ ( long)

– hay quá ông ơi ( bác hiền)

– nó nghĩ việc mà mẹ kêu hay là sao(chị trang)

– thì bác trai mày bị thận lâu nay đi lại khó khăn, bác tìm người mấy bữa nay mà chưa được. Hay long về giúp bác nha.( bác hiền)

– tính vậy được đó bà, tôi cũng ưng thằng long lắm ( bác công)

– da cháu có biết gì đâu mà phụ ạ ( long)

– ko cần lo . đại lý nhà mình có con thì bác yên tâm rồi ( bác công)

– dạ vâng vậy thôi bác cho cháu làm thử ạ!

( long)

– hay con tính vậy cho thằng long ở lại nhà mình luôn, rồi cho nó phụ việc trong nhà với bố mẹ chứ ít bữa nữa tụi con ko có ở nhà cũng có nó cho bố mẹ đỡ buồn. ( trang)

– unk con tính vậy được đó. ( bác hiền)

– mà dương ngủ cùng phòng với long nha!( bác hiền)

– dạ sao cũng được ạ ( dương)

– nhưng.. Bác….. ( long)

– ko nhưng nhị gì hết, lát chuyển toàn bộ đồ con qua phòng anh dương nha! ( bác công)

Đúng là vào tình trạng bất khả kháng , lời nói ko có giá trị. Hai bác tuy yêu quý nó nhưng nó ko muốn cùng phòng với dương. Người di dâu khó chịu dễ sợ mà còn hay nhây nửa, phòng thì dơ như qủy trông người đi ra thì bảnh bao vậy chú cứ hễ về phòng là đồ đạc quăng lung tung. Đi lại khó khăn mà phải dọn đồ cho ổng gần chết.

Long biết phải làm sao bây giờ?
 

Bài tương tự