Truyện Thuần Hóa Thú Tính

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 4: Bình yên trước giông bão [2]

Lang Tư Phong nhìn anh, đấy có phải là Đặng Tử Minh mà cậu yêu không? Hình như là không! Anh ta thay đổi, anh ta khác trước rất nhiều. Ngoại hình, kiểu cách, giọng nói vẫn là đặc biệt-duy nhất để lại ấn tượng trong cậu.

“Tôi không chắc, nhưng nếu Đặng thiếu thực sự mong muốn tôi sẽ thu xếp” Cậu vẫn là cậu nhưng phong thái sớm đã không còn là thiếu niên bốc đồng, đáng yêu ngày đó nữa. Cậu trưởng thành, kiềm chế hơn, phóng khoáng nhưng cũng đa mưu hơn.

“Thực sự mong muốn cùng em ăn một bữa” Anh hít sâu, nhắm mắt một cái rồi lại mở ra nhìn cậu. Đây là một sự khẩn cầu, cầu mong cậu có thể suy nghĩ mà cho anh một cuộc gặp mặt. Anh không dám chắc chắn rằng, qua bốn năm tình cảm cậu dành cho anh là nguyên viện, ít nhiều anh trong lòng cậu đã thay bằng người khác. (thát rai rồi đấy anh giai )Điều đó là một sự mất mát đầy đau đớn dành cho anh.

“Được, cuối tuần này liệu anh có rảnh?” Cậu thở ra, buông một ngày nào đó, ai nói nhất định cậu phải đến chứ? Dù sao thì anh cũng sớm không thể đoán biết cậu nghĩ gì. Quyền chủ động đang là của cậu!

“Được, em chọn nhà hàng. Đây là số của anh” Anh đưa cho cậu một cái danh thiếp:”Anh không làm phiền em làm việc. Có gì hãy gọi cho anh”

Anh rời đi, cậu không tiễn vì cậu đã chẳng quan tâm gì nữa rồi. Nhìn một cái thật nhanh qua danh thiếp rồi vứt nó vào ngăn tủ. Khoác áo quyết định ra ngoài, cậu ra ngoài luôn mang theo tập sketch. Cậu đang muốn thả lỏng đầu óc bằng việc ra ngoài và vẽ. Ở những năm sống ở nông thôn thì cậu đã cảm thấy cuộc sống ở đấy rất tốt và thích hợp để sáng tác. Ngoài ra, lúc cậu loanh quanh thành phố thì cậu đã tìm ra được một khu đất để luyện vẽ. Rất giống nơi cậu mong muốn.

Ngồi thẩn thờ, bút vẽ nguệch ngạc thật giống trẻ con phá tranh. Chậm chạp thở dài một cái, cậu ngồi thẳng dậy, thu gom tranh, màu trở lại phòng tranh. Dù sao một lát nữa Tống Thừa Ngôn sẽ đến rước cậu.

Đúng như cậu dự kiến, Tống Thừa Ngôn đã đến phòng tranh đón cậu. Nhìn đồng hồ đã điểm 5 giờ, đứng lên lấy áo khoác rồi ra ngoài. Còn không quên dặn dò nhân viên về sớm.

“Tống Thừa Ngôn, anh đúng là cái đồng hồ điện tử.” Cậu nhìn thấy hắn liền cười nói.

“Là cái đồng hồ điện thoại của em” Hắn cưng nựng hộ tống cậu ra khỏi phòng tranh.

Lên chiếc Audi đen bóng Lang Tư Phong ngả người nghỉ ngơi. Một ngày làm việc mệt nhọc đã khiến cậu không còn tí năng lượng nào. Tống Thừa Ngôn đưa cho cậu hộp sữa, ý bảo cậu nạp năng lượng, đánh xe chở cậu đến siêu thị. Cậu muốn mua đồ để nấu ăn, hắn cũng muốn ăn một bữa ăn gia đình.

Cả hai đến siêu thị, loanh quanh một hồi xe hàng của họ chất đầy thực phẩm, rau củ và vài thứ khác.

“Bảo bối, em mua nhiều vậy?” Tống Thừa Ngôn cầm một vỉ cá xiên lên, đọc nhãn hiệu.

” Em muốn làm tiệc đãi mẹ” Cậu cười.

” Haha, em muốn gả cho anh sớm thế à?” Hắn cười, đẩy xe đi cùng cậu. Hắn thực sự muốn cùng cậu kết hôn. Có một cuộc sống hạnh phúc.

” không thèm, đi nhanh nào Tống tổng” Cậu cao giọng, huýt sáo chân rảo bước đi. Trời có sập xuống cậu cũng không thừa nhận chuyện đấy.

Không trêu chọc cáo nhỏ nhà hắn nữa, Tống Thừa Ngôn bước theo cậu. Mua rất nhiều đồ ăn, trên chiếc xe cậu gọi về cho mẹ báo một chốc sẽ về đến nhà.

“Mẹ, con sắp về đến nhà rồi” Lang Tư Phong call video cho mẹ.

” Ừm. Mẹ đang chờ hai đứa đấy” Mẹ cậu cười, đâu đó vang lên tiếng của mẹ hắn.

Mẹ hắn cùng mẹ cậu là bạn thân chí cốt mấy mươi năm trời, cái gì cũng hơi han nhau. Từ khi còn trẻ xanh hai người đã sớm muốn kết thông gia, dù là con trai hay con gái đều cũng sẽ gả cho nhau.

Kết quả chính là hai người hôm nay.

Về đến nhà cậu, xuống xe giúp hắn mang đồ xuống xe. Cậu không muốn làm khổ người khác.

“Ôi chao, hai đứa về rồi đấy à? Vào nhà nhanh nào” Nhà cũng không to nhưng ấm áp. Bên trong nội thất trang nhã nhìn một chút là nhận ra người thiết kế chính là ai.

“Con dâu về rồi này” Mẹ hắn từ trong nhà chạy ra ôm lấy cậu.

“Mẹ, con mới là con mẹ mà” Một sự phân bì thật to lớn từ hắn.

Trong hắn hình như mọc một cây khế chua vô danh.

” Con về rồi, còn mang rất nhiều thứ về ” Cậu chỉ những túi to nhỏ trên đất.

“Để đấy đi, mẹ với Y Nhiên sẽ làm cơm. Hai đứa mệt thì nghỉ đi” Mẹ cậu cười, con nó hiếu thảo sao bà không biết, nhưng hiếm khi thằng bé về nên bà cũng muốn nó nghỉ ngơi.

“Mẹ..aygo, ông anh quý hóa chịu về rồi à?” Cô em gái duy nhất của cậu từ trên tầng bước xuống cười.

“Nhóc con, anh về không vui à?” Cậu cười ném cho nó một chai nước hoa nhãn hiệu Channel đắc đỏ.

“Ô, vui nha” Nhận được quà từ anh, cô liền thay đổi 180 độ.

“Eli, giúp mẹ nào” Mẹ cậu kéo em gái vào bếp “Các con cứ tự nhiên” Nãy giờ Tống Thừa Ngôn chỉ cười, vì hắn cảm nhận được không khí gia đình hạnh phúc. Hắn luôn muốn duy trì bếp lữa hạnh phúc này.

“Phong, sắp tết chúng ta nghỉ ngơi đi” Hắn ngồi sofa đọc tạp chí.

“Anh muốn đi đâu?” Ngồi cạnh hắn cậu xem tivi.

“Nơi chỉ hai chúng ta.”
 

Bài tương tự