Truyện Thủ Lĩnh Vệ Binh

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2:

Kết thúc năm tiết học buổi sáng, Tân về nhà với tâm trạng không mấy là vui vẻ

“Con về rồi”

Mẹ từ bếp ra, trìu mến nhìn Tân “Hôm nay đi học vui không con”

Tân mỉm cười nói “Dạ! Cũng khá vui ạ”

“Chiều nay con có đi học không”

“Dạ không! Tối con mới đi học tín chỉ tin học ứng dụng.”

“Ừ! Thôi con lên phòng nghỉ ngơi đi, mẹ nấu ăn xong sẽ gọi con xuống” Bà đi vào bếp tiếp tục nấu ăn.

Lên tới phòng vứt cặp lên bàn, ngã người xuống giường Tân nghĩ “Hôm nay chắc là lúc thức dậy mở mắt không đúng cách mới gặp mấy cái vong lớn như vậy”

Suy nghĩ một lúc thì Tân thiếp mình lúc nào không hay.

Buổi tối Tân đến trước cổng của trung tâm tin học và ngoại ngữ của trường. Trung tâm nằm tách biệt với trường, cách trường một khoảng khá xa, nhìn ở trong có bốn dãy lầu, lối kiến trúc nhìn vô khá phức tạp, nhưng nhìn khá là hài hòa.

“Lại lại~ gặp lại lớp phó tầm thường nữa rồi, chắc mấy năm nữa học chung có khi nào tao cũng tầm thường như nó không bây!” Kèm sau câu nói đó là tràng cười phụ họa của đám đi theo, kẻ vừa nói chính là cái tên nắm áo Tân buổi sáng.

“Thôi đi Hữu Thái, kẻo nó lại dọa đi nói thầy nữa thì mệt lắm” Lại là tên Duy Tín đó.

Tân bực bội nhìn bọn hắn “Tôi làm gì có lỗi? Mà mới ngày đầu không quen biết, các người lại gây chuyện với tôi?”

Duy Tín nhếch môi “Lần đầu dám trả treo với tao là lỗi của mày, để một đứa như mày trả treo với tao lần nữa là lỗi của tao rồi”.

“Tẩn nó cho tao, nhớ đừng đánh vào mặt, để giáo viên khỏi tra hỏi” nói xong hắn lui về sau. Tân ngoại hình nhỏ con lại bị nhiều tên vây đánh chưa đầy mười giây thì chỉ biết cam chịu những cú đấm đá vào người mình.

Hắn nhìn ánh mắt đầy tức giận của Tân “Đừng nhìn gì tao, có trách thì trách một đứa tầm thường như mày vô được cái lớp này”

“Có hai lớp ngành quản trị kinh doanh, một lớp là bình thường và một lớp dành cho con nhà giàu học giỏi vào, tụi tao không thích lũ bình dân, hôm nay xem như bài học cho mày, liệu hồn mà xin chuyển lớp đi, tới giờ học rồi, đi thôi!” Hắn cùng với lũ bạn thản nhiên vô lớp.

Rất đau, rất tức, không ngờ chỉ vì vậy mà hắn lại đối xử với đồng học như vậy, Tân rán đứng lên, chật vật leo lên tầng hai để vô lớp, trước cái ánh nhìn khinh miệt của người ở trong và tiếng xầm xì bàn tán của sinh viên ở ngoài.

Thầy giáo đến lớp, điểm danh rồi bắt đầu tiết học. Ngồi trước bàn máy tính cuối lớp ngay cửa sổ, Tân chả nghe vô chữ nào, nhìn qua cửa sổ Tân thấy có con gì đó ở dưới khu đất trống của dãy phòng học 3 tầng Tân đang học, nhìn thêm một lúc lâu thì thấy nó vẫn quanh quẩn ở đó,

” hình như đang nhìn các sinh viên trong lớp” Tân nghĩ.

Khá tò mò về con vật đó nên Tân xin phép ra ngoài, dù sao hiện giờ muốn ra ngoài để thoát khỏi cái không khí ngột ngạt ở đó. Đến khu đất trống, con vật kì lạ kia vẫn còn ở đó, trời tối nên không thể nhìn rõ hình dạng của nó nhưng Tân dám chắc nó là loài mới vì hình thù đó nó không giống với bất cứ con gì Tân biết, lại hơn thì hình như bị nó phát hiện nên bỏ chạy rất nhanh, bản tính tò mò của mình trỗi dậy, Tân nén cơn đau sau trận đòn trước giờ học để đuổi theo.

“Nó chạy về phía một căn phòng trong dãy lầu dùng học ngoại ngữ? Ai nuôi nó sao?” Tân tự hỏi.

Khi nó chui vô khe cửa trống của căn phòng thì Tân chạy vừa đến nơi, trong đó tối như mực, không thấy con vật kia nữa, mở cửa bước vào, tìm kím công tất để bật đèn, thì cảm giác như mình vừa bước bị hụt vào khoảng trống dưới nền, Tần ngã về phía trước.

“Aaaaaaaaaaaaa” Tân hoảng sợ hét lên, vì cảm giác này không phải là hụt chân rồi thân thương tiếp sàn căn phòng, mà là rớt vào cái hố sâu.

“Bịch.. hự” nghe cảm giác như tiếng một trái mít rụng

Cả người ê ẩm Tân rủa thầm “Tía! Ai mà đào một cái ồ hố sâu như vậy, ui da đau”

Cố đứng lên, Tân sững sờ nhìn thấy mọi thứ xung quanh điều là màu tím đen luân chuyển như chất lỏng, trải dài vô tận, chỉ duy nhất ở nơi xa có một chấm sáng trắng rất nhỏ, mọi thứ xung quanh yên ắng tới mức làm người ta lạnh gáy. Ngước lên nơi mình lọt hố thì cũng chỉ là một màu tím đen.

Trong lòng nỗi bất an dâng lên “Đường trở về … không thể nào…đường trở về đâu rồi.”

Lùi vài bước sau, cảm giác như có thứ gì nhìn mình, Tân quay lại thì ánh mắt kinh hoàng, đó chính là thứ mà mình đuổi theo, nó căn bản không phải động vật, mà là một con quái vật kích thước nhỏ. Nó có bốn chân sắc nhọn, phần đầu có mười con mắt, về phía cái miệng vừa rộng vừa chi chít răng nhọn hoắc, để nó cắn một phát thôi là đủ lôi đi cả một miếng thịt.

“Yết…yết” con này kêu lên hai tiếng, cảm giác bất an của Tân càng dâng cao “Đừng nói là cái thứ này đang gọi đồng bọn đó nhé?” Tân nghĩ

Chưa đầy mười giây đã có đáp án cho câu hỏi của Tân, tiếng bò lạo xạo tăng lên rất nhiều phát ra về mọi phía. Thấy tình hình không ổn, nắn lại cơn đau trong người, Tân dùng hết sức bú sữa mẹ mà chạy hướng về chấm sáng trắng lúc trước nhìn thấy, vì Tân linh cảm nơi đó an toàn.

Hàng trăm con quái vật kia, với mấy ngàn con mắt nhìn mình như miếng mồi ngon mà chảy nước dãi, so với ánh mắt mấy người trong lớp thì gây kinh hoàng hơn cả tỉ lần, Tân đạp lên thân mấy con quái vật mà chạy thục mạng. Nhiều con bắt đầu nhảy lên, có một con nhảy lên, cắm được bốn cái chân nó lên phần lưng, Tân đau đớn hét lên

“Aaaaa! phắc! xuống gấp cho tao”

Tân cắn răng tiếp tục chạy, dùng một tay nắm chặt một chân nó lôi mạnh xuống, cảm giác được vết cắt trên lưng dài ra, cơn đau càng lúc càng tăng.

Bọn quái vật ngửi được mùi máu,hưng phấn kêu lên hai tiếng “yết..yết”.

Phải tiếp tục chạy, một khi dừng lại sẽ chết, khát vọng sống và muốn trở về mạnh mẽ như giúp Tân có thêm sức để chạy, dù cho vết thương càng lúc càng tăng.

Đến khi ánh mắt trở nên vô thần, Tân hầu như đã mất ý thức, nhưng kì diệu thay là cơ thể vẫn tiếp tục chạy lảo đảo với ý chí còn sót lại. Nếu người khác nhìn được cảnh này thì sẽ không tin được ý chí con người này lại lớn đến mức giúp cơ thể chạy được khi bản thân đã mất ý thức. Giới hạn đã đạt đỉnh điểm, tất cả sức lực đã hết, cơ thể Tân nặng nề ngã xuống.

Bọn quái vật đuổi theo thấy Tân ngả xuống, chúng nhảy ào lên, gần chạm đến Tân thì một bức tường ánh sáng bảy màu với đường hoa văn màu vàng rất đẹp nổi hiện lên, cơ thể bọn nó vỡ tan thành những hạt sáng khi chạm vào bức tường đó. Chúng chỉ kịp kêu lên tiếng “yết” cuối cùng, sau khi thấy đồng bọn mình vỡ ra chúng chỉ đứng ở ngoài, miệng chảy dãi thèm khát nhìn Tân nằm ở trong.
 

Bài tương tự