Truyện Ngốc Ơi! Anh Yêu Em Có Được Không!?

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Cả 2 đang đứng trước của lớp. Chần chừ định bước vào.

– Chào 2 em, chắc 2 em là học sinh mới chuyển vào lớp cô, 2 em mau vào giới thiệu và bắt đầu bữa học nào!

Đó là 1 giáo viên nữ, tà áo dài tím thướt tha, khuôn mặt rấ ư là xinh đẹp, nhìn cô khiến ai cũng có thiện cảm. Một giáo viên xinh đẹp, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng. Tuy hơi bất ngờ nhưng cả 2 cũng mau lấy lại bình tĩnh bước theo sau cô vào lớp. Trong lớp hiện tại như ong vỡ tổ, sau một lúc đã ổn định.

– Chào các em, cô là Ngọc Nữ, là giáo viên chủ nhiệm và phụ trách môn Hóa của các em cả năm học này!

Sau lời giới thiệu của cô là 1 tràng vỗ tay chào mừng. Hình như có gì đó coi là không khí.

– Lớp ngồi xuống đi! À! Lớp chúng tao nay có 2 học sinh mới! Nào 2 em hãy giới thiệu đi nào!

Giờ cả lớp mới phát hiện ra có 2 chàng trai đứng trước của lớp, lớp bỗng dưng im bặt vì 1 người đang đứng giữa lớp. ‘Trời ơi! Đẹp trai quá!” đó là câu thốt ra của mấy đứa con gái, cả lớp dường như ngây ngất (trừ 1 người đang úp mặt xuống bàn, tuy vẫn nghe nhưng không quan tâm).

– Chào các bạn, mình tên là Phú Tài, rất mong được làm quen với các bạn và mong các bạn giúp đỡ mình nhé!

Sau lời giới thiệu, Tài còn kèm theo 1 nụ cười rất ư là “đểu’ khiến tim của mấy nữ như rớt khỏi lồng ngực, la hét um sùm.

– Lớp trật tự, còn một bạn nữa mà!

Bây giờ lớp càng choáng ngợp hơn vì người đang bước vào đẹp hơn người trước rất trăm lần nhưng không ai mở miệng thốt lên được câu nào, chính sự lạnh giá xung quanh cậu dường như đóng băng tất cả khiến không ai mở miệng được.

– Chào, tôi là Khánh Phong, mong được giúp đỡ!

Lời giới thiệu được phát ra quá ư là lạnh. Mấy đứa con gái thì khóc thầm “đẹp trai mà sao lạnh lùng thế, uổng quá!”. Còn lũ con trai thì than “cậu ta khó kết bạn đây, người gì mà lạnh thế!”. Tuy người trước có một người không màng gì tới, nhưng cái im đột ngột, và lời chào lạnh lùng khiến cho 1 người nào đó phải ngước mặt lên mà tò mò nhìn ngắm. Như bao người khác, cậu không thể cưỡng lại vẻ đẹp của chàng trai trước lớp (chỉ bị thu hút bởi nó thôi chứ nói ra là cậu đẹp trai hơn Tài rồi). Hắn cảm thấy thú vị trước con người lạnh lùng này. “Thú vị đây, để xem anh chinh phụ em bằng cách nào đây, thiên thần băng giá”.

(-tg: cái loại con trai gì mà mới nhìn thôi là mưu mô cưa cọt rồi, đồ mấy thằng top xấu xa, đáng ghét!

– hắn: nói gì thế, muốn gì cứ nói, hotboy chiều “sặc mùi máu”

– nó: anh ta thik thì cứ để anh ta làm, xem làm được trò gì? (có cần lạnh thế không)

– tg: nghe gì chưa?

– hắn: muốn chết thật à! “rút dép”

– tg: á má ơi cứu con!)

Thấy lớp đang bao trùm 1 lớp màn sương u ám (nguyên nhân do ai thì biết rồi). Cô giáo cũng mau chóng lên tiếng phá tan sương lạnh

– à mà bây giờ phải sắp chổ ngồi cho 2 em! 2 em muốn ngồi đâu!

Giờ như không còn gì là băng lạnh, lũ con gái kêu gọi, lôi kéo 2 anh chàng đẹp trai đó và chổ của mình. Phú Tài thì mau chống tìm được 1 chổ ngồi lí tưởng, chính giữ lối đi, bàn thứ tư, kế bên là lớp trưởng.

– hi, mình ngồi được chứ!

– tất nhiên, mình là Thiên Long, lớp trưởng, làm bạn nhá!

– ok! Cùng hợp tác.

Phú Tài mau chóng hòa nhập, mọi người xung quanh quay lại làm quen với cậu. Còn về phía nó, nó quan sát một hồi nó cũng quyết định đi thẳng về phía cuối lớp, phía bên cửa sổ có thể nhìn ra sân trường. Cậu vừa đặt cặp xuống thì sự im lặng bỗng kéo ù đến lớp 1 lần nữa. Nó biết nhưng nó vẫn thản nhiên, chẳng biết chuyện gì, mà dù có chuyện gì nó cũng không quan tâm. Có một người kế bên thì có lẽ là sẽ bốc hỏa nhưng chuyện lạ là lại im lặng, như không có gì. Cả lớp hả hốc trước bất ngờ đó, riêng 2 chàng trai mới vào là chẳng biết gì.

– có chuyện gì thế Long, sao các cậu nhìn về bên đó thế!- Phú Tài ngây thơ hỏi

– cậu mới vào nên không biết, người kế bên Khánh Phong là 1 người rất lạnh lùng, cậu ta thích ngồi 1 mình như thế, nên độc nhất bàn chỗ đó có mình cậu ta, năm trước tui mới chuyển vào không biết ngồi chổ đấy, cậu ta bảo tui kiếm chổ khác nhưng tui lại chập chừng thế là ra chơi bị cậu ấy đánh một trận và cho tui một cái lí do mà trời ơi như thế, cậu ấy là hotboy của trường, gia đình rất có thế lực, nhưng vẻ lạnh lùng của cậu ấy khiến lớp chẳng mấy ai tiếp cận, nói chuyện được với cậu ấy, nhưng lũ con gái thì ‘kệ gai ta vẫn hái”,….còn nhiều thứ sau này cậu sẽ biết. Nhưng lần này bạn cậu ngồi mà cậu ta không phản ứng gì, mới khiến cả lớp như thế đấy!

– thì ra là thế!- Phú Tài mới phát giác “chết cha, không biết nó có làm gì tiểu Băng Phong ko ta”

Những lời nói của cậu lóp trưởng loáng thoáng vào tai của nó, nó nhếch mép “sắp có chuyện thú vị đây, hotboy, lạnh lùng, để xem cậu làm được trò gì với tôi”. Hắn thì ôm 1 dòng suy nghĩ khác “cậu là người đầu tiên khiến tui thấy thú vị, để xem tui ra tay với cậu thế nào”. Thì ra không bộc hỏa với vụ chổ ngồi là do hắn đã nghĩ ra 1 âm mưu khiến nó phải lọt bẫy mà nghe theo hắn, cuộc chinh phục của hắn đã bắt đầu.

Không kịp cho lớp nói ra điều gì trước bất ngờ đó thì tiếng trống vào lớp đã bắt đầu. Dứt đi mọi suy nghĩ cả lớp bước vào tiết học với khởi đầu là tiết Công nghệ.

Giờ ra chơi, nháo nhào lên vì Phú Tài được các bạn trong lớp làm quen, cậu ấy vui vẻ mà nở nụ cười khiến cho cái lớp càng ồn thêm (cười chi mà cười, quay qua xem cái này nè)

– này, làm quen được chứ!-hắn lên tiếng trước (ra tay trước tốt hơn)

-……..-đáp lại là sự im lặng của nó

– này, sao không trả lời, tôi hỏi cậu đấy!- hắn hơi bực

– cậu hỏi tôi à, xin lỗi, mà cậu làm quen thì làm ơn dẹp cái giọng điệu đó đi, như ra lệnh đấy!-nó phán một câu mà giờ núi lửa phun luôn

– cậu nói chuyện cẩn thận chút, chắc lúc nãy cũng nghe gì rồi chứ, biết điều chút!-tá hỏa lên rồi

– bây giờ cậu đem gia thế, quyền lực của cậu ra uy hiếp tôi à! Xin lỗi, chổ này tôi thích thì tôi ngồi, cậu làm gì được tôi!

-cậu……được lắm! Rồi cậu phải hối hận, nhớ những gì cậu nói hôm nay, Khánh Đăng này không dễ bỏ qua đâu!-rõ giọng đại ca rồi!

– cậu cũng 1 công đôi việc quá ta, vừa uy hiếp vừa giới thiệu luôn thì tôi cũng phải trả lễ cho phải chứ, Khánh Phong này không có sợ cậu đâu, để xem cậu làm gì được tôi!

Nó phát ra câu đó 1 cách thản nhiên không chút sọ sệt, mắt thì dán vào cuốn sách Hóa, miệng thì nhếch lên mà xem những gì đang diễn ra. Cả lớp thì càng trố mắt, rớt hết tim, nếu ai dám nói kiểu thế với hắn thì chắc chắn sẽ bị ăn một trận nhừ xương và bị trục xuất khỏi học viện (mẹ cậu là cổ đông của học viện, nên có chút ngoại lệ về thế lực trong trường). Nhưng thay vào đó là sự cho qua của hắn, hắn chẳng nói gì, thu lại cơn nóng giận ngồi xuống chuẩn bị cho tiết học sau. Sau ít phút cả lớp cũng lấy lại được sự ồn ào lúc đầu. Chẳng ai dám bàn tán chuyện của hắn vì hậu quả sẽ trở thành panda.

– Ê, thấy có ổn không, tao thấy đụng phải dạng không hiền lành rồi đó! -Phú Tài hỏi thăm nó, cố nói nhỏ để không gây sự chú ý

– Việc gì mày phải lo, tao đao muốn xem thử cậu ta làm được cái gì thú vj hay không? (1 sự bình thản không hề nhẹ)

Trái lại với sự lo lắng của Phú Tài thì nó vô cũng bình thản, coi như chẳng có gì to tát. Cậu bạn đành lắc đầu quay về chổ “không biết cậu ta sẽ thế nào đây, Phong mà ra tay thì trời mới lường được kết quả” (OMG, thú vị đây). Còn hắn thì đã tiếp thu được toàn bộ lời của nó, nhưng vẫn không phản ứng gì, tiếp tục đọc sách “cậu muốn biết tôi làm gì sao, cậu chờ đi, tôi cần phải mạnh tay thôi ,chứ tôi thấy khó đối phó rồi, nhưng không sao, càng khó càng vui, em cũng sẽ là của anh thôi, ngốc lạnh lùng à!”. Hắn nhìn qua nó, nở một nụ cười đầu ma mảnh, chất chứa một âm mưu tàn độc.

(-hắn: tg, độc gì là mạnh nhất

-tg: hỏi làm gì, mấy người muốn hại KP của bọn ta à, còn lâu ta mới nói

-hắn: 5….4….3….. “cầm dao”

-tg: cái tên ôn thần, từ từ, à là “độc thoại nội tâm” á, “cười mỉm”

-hắn: cảm ơn………what….. “sát khí ngút trời”

-tg: là tự kỉ á……hô biến)

Đang đọc sách thì cô gái bàn trên quay xuống làm quen với nó.

– chào bạn, mình là Thiên Kim, có thể làm bạn với bạn được chứ!-kèm theo 1 nụ cười rất dễ thương

– được chứ, mình cũng vui khi được kết bạn, mình tên Khánh Phong!-nó cũng nở 1 nụ cười đáp lễ

Nụ cười đó đã khiến cô gái tim lệch 1 nhịp. Người đầu tiên thấy nó cười, quả rất diễm phúc. Bất giác Thiên Kim nói:

-cậu cười trông rất đẹp trai đấy!-biết đã hớ nên cô đã lấy tay che miệng

– cảm ơn, nhưng tui không biết cách cười!- thản nhiên một cách lạ lùng

– xin lỗi, hihi, nhưng rồi sẽ cười thôi!- như trời sập, “không biết cười’, đơ đơ

– ừm, chắc cũng khó!

– à thôi vào lớp rồi, sẽ nói chuyện tiếp nhé!

Cô nàng quay lên, Phong có suy nghĩ về cô gái này, “có gì đó rất đật biệt, có chút cá tính, dễ thương đấy, không giống như những cô tiểu thư đanh đá”. Rồi nó lại trở về với cuốn sách. Kế bên….

“hình như cậu ta vừa cười, chết tiệt, sao lại ko cười với mình (gây chuyện mà bảo người ta cười, đẹp mà bị khùng)”. Hắn mang uất trong lòng “rồi ta sẽ lấy lại cả lời lẫn lãi”

Từng tiết học cứ thế trôi qua, nó lại quen được 1 cô bạn mới, nói chuyện sau giờ giải lao cách tiết (cũng đâu đến nỗi khó bắt chuyệu đâu, lạnh lùng nhưng nói chuyện cũng được mừ *nhận xét của Thiên Kim*). Hắn thì càng lúc càng uất hơn khi thấy nó vui vẻ nó chuyện với người khác, bỏ bơ mình, dù gì cũng cho nó ngồi (ai biểu……..à thôi “nghe mùi máu”), nhưng cứ 1 tiết học trôi qua thì kế hoạch của hắn càng tới gần hơn. Sẽ là gi đây mà sao mặt hắn nham hiểm thế. Sắp rồi, tiết cuối rồi, chờ ra về đi. (chap sau nhé)

——–

Có hơi lủng củng sao á…..cho ý kiến khắc phục nhak
 

Bài tương tự