Truyện Nếu Anh Nói Yêu Cưng

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Nếu Anh Nói Yêu Cưng

Người Viết: Vichy

Biu thở hào hển, lưng đeo ba lô, còn tay thì kéo theo cái vali cũng không to lắm. Dừng lại trước một ngôi nhà, nó móc điện thoại ra gọi vào một số cũng vừa gọi đến gần đây. Tút được 2 tiếng đã có người bắt máy, ở bên kia là giọng của con trai:

“Alo, anh nghe nè em”

“Anh ơi, em tới trước nhà rồi”

“Ok, để anh ra, em chờ tí”

Cũng gần một phút thì thấy từ trong nhà có người đi ra. Nó không nhìn rõ mặt lắm vì cách một lớp cổng rào. Dù trông khá là cao to. Nhưng nghĩ lại thì hầu như nó nhìn thằng con trai nào khác cũng thấy cao to cả. – Cái tướng chuột nhắt như nó thì chịu.

“Em chào anh!” Nó hơi gật đầu, cười tươi tươi chút.

Anh chàng kia nhìn nó rồi cũng gật đầu lại.

“Vô nhà trước đi em, ngoài này nắng lắm” Nói xong, hắn nhìn thằng nhóc ở trước mắt, vừa đeo ba lô vừa kéo va li, tay trái xách theo một túi nilon gì đó, cổ thì cũng tròng thêm một cái túi ở trước ngực, treo tòn ten. Vì vừa mang vác vừa đi ngoài nắng mà cái mặt đỏ chét. Nhìn cái tướng chút chít như con chuột làm hắn hơi mắc cười. “Để anh xách phụ cho”

Vừa nói thì đã tháo mấy cái bọc còng kềnh trên người nó xuống rồi đi thẳng vào nhà. Biu không phản ứng kịp. Cũng không có gì nhưng ai lại mới lần đầu gặp đã để người ta xách đồ phụ thế kia. Với lại cái mặt kia như đang cười nó ốm yếu vậy. Nó mím môi đi theo vào nhà.

Hắn để mấy cái túi khệ nệ lên bàn. Còn giúp nó cởi ba lô ra rồi mới nói: “Ngồi chơi đi em, để anh đi lấy nước cho em uống”

“Em là người ở đâu vậy cưng?” Để ly nước trước mặt nó, hắn hỏi.

“Cảm ơn anh” Nó cầm ly nước lên bằng hai tay nhấp môi rồi mới trả lời: “Em ở LA”

“Oh… em lên đây ở lâu chưa?”

“Dạ không, em mới lên đây ở lần đầu”

“Em tên gì?”

“Anh cứ kêu em là Biu đi”

“Tên cún cơm hả em?”

Nó mím môi cười rồi dạ một tiếng.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em mười chín”

“Anh tưởng em mới mười lăm, nhìn cute ghê”

“…”

Có phải ý là nói nhìn mặt nó trẻ trâu ko?

“Chịu thôi anh, cái bản mặt em không lớn nổi”

Hắn cười cười rồi đổi đề tài.

“Em muốn đi xem phòng của em không?”

Nó để ly nước xuống bàn.

“Dạ đi anh”

Nhà này đổ 2 tấm. Không gian ở trên lầu dĩ nhiên là của chủ nhà. Hắn dắt nó đi qua cầu thang, phòng của nó sát bên chân cầu thang. Mở cửa ra. Bên trong có một giường, một tủ quần áo, một nhà vệ sinh.

Để ý thì thấy diện tích của cái phòng này không lớn lắm, coi như vừa đủ thở, mà diện tích của tổng căn nhà cũng nhỏ thôi. Mọi thứ vừa đủ. Ở nhà trước là chỗ tiếp khách và một góc để xe. Tiếp đó thì đến chân cầu thang, rồi phòng nó sẽ ở, dưới kia là bếp, ở dưới cũng có phòng vệ sinh riêng nữa. Mà kiến trúc của nhà này nhìn rất sang, chủ yếu là do mới xây và cũng phải qua bàn tay của nhà thiết kế. Dù nội thất cũng không phải đồ phỏng tay lắm nhưng rất biết “cách chơi”.

4 triệu một tháng. Nó cũng không biết là mắc hay rẻ. Nó chưa thuê ở riêng như vậy bao giờ. Nhưng quan trọng là nó thích nhà này rồi. Quan trọng là anh chủ nhà đẹp trai ghê. Còn về chuyện tiền nông thì không phải là vấn đề nó cần quan tâm.

“Em thấy sao, chịu không?” Hắn quay lại hỏi

“Dạ được, em thích lắm anh”

“Ok,” Có hơi ngập ngừng, hắn bỗng hỏi nó: “Mà em, em biết làm việc nhà không?”

“Dạ cũng biết sơ sơ anh.”

“Vậy… em dọn dẹp nhà giùm anh được không” Hắn gãi đầu nhìn nhìn nó để thăm dò nét mặt rồi mới nói tiếp “Em không cần dọn mỗi ngày đâu, hai ba ngày em dọn một lần cũng được. Ở đây ít có khách lắm, mà nhà cũng ít bám bụi nữa. Nếu em làm việc nhà giúp anh thì điện nước anh cho em xài thoải mái, nhà bếp và những thứ gia dụng trong nhà luôn. Anh bao hết.”

Nó nghĩ nghĩ nhà này cũng nhỏ thôi. Quét dọn cũng không có gì cực nên gật đầu cái rụp.

“Vậy anh cứ cho em dọn dẹp cũng được”

“Em dễ chịu ghê, mà lần đầu ở xa nhà rồi có nhớ nhà không. Lên đây em đi làm gì?”

“Em chưa biết làm gì nữa, để từ từ tìm việc.”

“Có muốn làm gì thì nói anh, anh tìm giùm cho em”

“Vậy em cảm ơn anh trước”

“Ừ ở trên lầu có ti vi, có máy tính nữa. Em cứ thoải mái.” Vừa bước vào phòng hắn vừa nói, tay thì bật mở máy lạnh. “Nói chung anh dễ lắm, em cứ tự nhiên nha, miễn sao đừng cho anh cháy túi là được”

“…”

Thấy nó không ừ không hử. Hắn cười haha: “Anh ghẹo em đó”. Ngước nhìn đồng hồ cũng tới giờ ăn trưa. Hắn tự quyết định luôn. “Ùm, chắc em cũng chưa ăn gì hả, trưa nay anh đãi em nha”

“Dạ thôi, em tự đi ăn được mà. Tự nhiên mới tới đã ăn của anh, kì lắm”

“Kì gì, nhiều khi anh ở nhà một mình cũng chán nên mới tìm người ở chung. Hên là gặp em chứ gặp cha nội khó tính nào đó thì chắc anh cũng không cho thuê được.

Để anh thay đồ rồi lấy xe chở em đi, em dọn đồ của em vào phòng đi.”

Lúc này, ngồi ở phía sau, nó nhìn tấm lưng rộng dài trước mặt đang chạy xe mà tự nhiên thấy hồi hộp. Chẳng biết vì điều gì.

“Mà em gì ơi, tên gì anh quên rồi?” Đang chạy xe, hắn hơi nghiêng đầu hỏi.

“Dạ Biu anh”

“Ừ Biu, em thích ăn gì?”

“Gì em ăn cũng được, anh thấy chỗ nào ngon thì đến thôi anh.”

“Em nói chuyện nghe nhỏ nhẹ nhỉ?” Hắn lấp lửng rồi nói thêm: “Giống con gái”

Bỏ qua cái vụ giống con gái, Biu giải thích: “Tại em chưa hiện nguyên hình đó anh, chứ em dữ lắm”

Biu nói vậy rồi không nghe hắn nói gì nữa nhưng từ đằng sau, nó vẫn thấy hắn cười cười.

Quán ăn mà Biu được chở tới nhìn cũng bình dân. Cũng bán đủ món chứ cũng không đặc biệt gì. Nó thì muốn ăn cơm nên hắn cũng kêu cơm hết cho hai người luôn. Mà lúc ăn rồi mới thấy, quán này nấu ngon. Dù món thì cũng bình dị, nhưng mà nấu đồ ăn ngon. Lúc ngồi ăn, hắn cứ liên tục gắp đồ ăn bỏ vào chén nó. Rồi cứ hỏi: “Ngon không em? Em ăn nhiều vô đi, để đói”

Làm cái bụng nó căng ra như cái trống.

Tới lúc định trả tiền, hắn mò tay vô túi quần bên trái, xong nó lại thấy hắn dời qua đập đập rờ túi bên phải. Rồi hết cách, nói với nó:

“Giờ làm sao đây em, anh để quên bóp tiền ở nhà rồi”

Từ lúc thấy hắn mò túi kiếm bóp tiền là nó đã có dự cảm chẳng lành rồi. Nín cười dữ dội. Mím môi lại. Nó bảo: “Không sao anh, để em trả, em có đem tiền nè”

Lúc lấy xe ra về, mặt hắn vẫn còn sượng…

“Nói đãi em, mà cuối cùng bắt em trả tiền. Lần sau anh bù lại nha”

“Vậy là anh nợ em hai lần nha.”

“Em bắt đầu hiện nguyên hình rồi đó”

Nó cười cười

***

Cuối cùng thì nó đã biết tại sao anh chủ nhà này muốn nó làm “osin”. Lúc nảy không để ý thì thôi. Về tới đi dạo lại quanh nhà thì mới phát hiện dưới bếp hai cái bồn rửa chén chất đầy chén dĩa dơ bày la liệt ngập nóc.

Nó bĩu môi rồi bắt đầu xả thân lao động, cũng không biết cái đống này bao lâu rồi mới chất lên thành đống nhiều thế. Nhìn vậy mà ở dơ phết. Kể ra thì cái tật nó cũng không hẳn là siêng năng gì cho cam, chỉ là thấy cái gì dơ quá thì cũng chướng mắt khó chịu. Mới rửa vài cái chén, nó nghe được tiếng bước chân đi vào nhà bếp, nó không quay đầu lại nhưng nghe giọng hắn thốt lên từ đằng sau:

“Ui em ơi, để đó đi, chưa gì mà phiền em nhiều thế, anh ngại quá.”

“Có gì đâu anh, em cũng đang chán không có gì làm”

Một bóng người đi sát đến gần nó, đứng kế bên. Hắn đã thay đồ ra. Chỉ mặc độc một cái quần đùi thể dục ngắn củn. “Em rửa tay đi, để chén đó anh rửa.”

Lúc này nó mới để ý thấy hắn đang ở trần, khuôn ngực căng phồng theo nhịp thở với bắp tay to. Bắp tay hắn bằng bắp đùi nó. Làm Biu có cảm giác mình thật nhỏ bé. Giống như một con chuột đứng kế bên sư tử vậy. Nhà nó không có anh em trai. Mà nó cũng chưa bao giờ tiếp xúc gần sát với một cái body rực mùi giống đực trẻ khỏe nở nang cuồn cuộn như vậy ở gần đến thế.

“Em lỡ rửa rồi, để em rửa xà bông, còn anh thì tráng nước lại đi.”

“Cũng được, để anh tráng chén cho”

“Anh lười làm việc nhà lắm hả?” Nó tí tởn hỏi.

Hắn không dấu, trả lời là ừ, anh lười lắm. Dù giọng nói sang sảng nhưng nó vẫn thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn hơi ngượng ngùng.

“Mà anh tên Khương phải không anh?” Nó có thấy tên trên thông tin cho thuê nhà, chỉ là từ hồi liên lạc cho tới bây giờ nó cứ kêu anh ơi thôi.

“Ừ đúng rồi em, anh tên Khương”

Đứng kế bên anh chủ nhà mà tự dưng nó thấy vô cùng bất công cho chiều cao của mình, có tới vai người ta.

“Tối hôm qua có đám bạn anh tới nhà chơi nên giờ mới nhiều chén vậy đó. Mà anh lười quá vẫn chưa rửa, còn đang định tìm người làm việc nhà, may quá có em tới. Mà bình thường có mình anh ở nhà thôi. Em đừng lo anh bắt em dọn nhiều.”

“Anh ở có một mình thôi à?” Nó cười cười

“Nhà ba mẹ anh cũng gần đây nhưng anh thích ở riêng”

***

Rửa chén xong, nó đưa một cuộn 500k cho Khương.

“Anh cho em gửi”

Đang ngồi bấm điện thoại ở bàn bếp, Khương ngó lên thấy vậy thì cười.

“Từ từ cũng được mà cưng” Nói vậy nhưng tay vẫn cầm tiền, lấy ra 4 tờ 500k đưa lại cho nó. Một cách vô tư pha lẫn như đùa, hắn bảo:

“Em dễ thương nên tháng đầu anh lấy nhiêu đây thôi.”

Cảm giác của Khương đối với nó rất đơn giản.

Thấy em *nhỏ xíu* nên anh thương

Ở nhà nó cũng là dân buôn bán, thế nhưng lúc này nó bỗng không biết nên nói gì. Cái câu “em dễ thương” Khương lấy làm lý do đó làm nó hơi bối rối. Dù biết là Khương đang chọc mình. “Nhưng mà…”

“Được rồi, không sao mà cưng.”

“Tối nay anh chở em đi ăn nữa, em ok không?”

“Có phiền anh không?”

“Sẵn hôm nay anh rảnh nên chở em đi chơi luôn”

“Dạ vậy em mặt dày lên luôn nha anh”

Ấy vậy mà chiều rồi đến khi trời sụp tối nó vẫn nằm lì trên giường, nó đã ngủ từ đầu giờ chiều đến giờ. Nó thấy đừ người. Mà hình như là bị sốt rồi. Từ nhỏ cơ địa của nó hay sốt. Thay đổi thời tiết cũng sốt, thay đổi không khí, môi trường sống cũng sốt. Mà sốt cũng không cao. Thường thì ngủ một đêm dậy là hết. Chỉ là sốt lâm râm dạng cơ địa nhạy cảm thôi. Mà cũng có thể là do trúng gió rồi. Nhưng mà hơi tiếc là tối nay chắc nó không đi chơi được với anh Khương. Cứ đứng dậy là thấy chóng mặt. Không biết là đã mấy giờ, nó chợt nghe Khương gõ cửa phòng.

“Biu ơi, đi ăn tối nè em”

Nghe gọi nên nó cũng ráng ngồi dậy mở cửa phòng ra.

“Chắc em không đi với anh được, anh cứ đi đi. Em hơi mệt.”

Thấy nó có vẻ mệt mỏi thật, hắn cũng quan tâm hỏi: “Em bị sao vậy, sao tự nhiên mệt?”

“Em hơi sốt”

Khương đưa tay rờ trán nó rồi nói: “Cũng không nóng lắm, mà thôi em ở nhà nghỉ đi, anh ra ngoài rồi về”
 

Bài tương tự