Truyện [Khải-Thiên] Đoản. One Short

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0


.4. Mình Quay Lại Được Không!?

.Mưa… Cứ thế rơi từng hạt tí tách lên mái tóc đen bóng dưới ánh đèn đường. Thân ảnh một thiếu niên cứ như vậy bước từng bước trên con đường đổ nhựa, bóng trải dài trên nền đất ẩm ướt…

Dịch Dương Thiên Tỉ ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt, nước mắt hòa cùng nước mưa cay xè, cả khuôn mặt ướt đẫm, chẳng biết đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa, cứ thế bước đi vô định trên con đường quen thuộc mà cớ sao hôm nay đơn độc đến vậy.

Áo sơ mi mặc trên người đã gần trở nên trong suốt, dán sát lên cơ thể trắng nõn, cơ thịt rắn chắc của thiếu niên in lên từng tấc một thật rõ ràng, cái cảm giác đau đến buốt cả cơ thể, con tim cứ thế nhói lên mỗi lúc mỗi nhiều.

Dịch Dương Thiên Tỉ mím chặt môi, mí mắt nhắm chặt tuôn ra dòng lệ nóng bỏng, ngồi gục trên đường, nấc lên đến đau lòng, tay ôm lấy đầu vô thức mà lắc qua lắc lại. Miệng ngăn không nổi những tiếng kêu đến đáng thương, môi cắn chặt đến xuất huyết, cứ thế tuôn theo dòng lệ chảy xuống cần cổ, hòa sắc hồng vào áo mỏng.

-Tiểu Khải… Hức… Anh… Em.. Nhớ anh… Thực rất nhớ…Anh!

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

-Khải, anh ăn đi này!

Hạ Mỹ Kỳ cầm trái táo gọt sẵn vỏ, chẻ theo miếng đưa cho Vương Tuấn Khải đang nằm trên giường bệnh.

-Cảm ơn.

Nhận lấy, nhưng sao ăn vào lại đắng đến vậy, táo ngọt lắm mà …

-Người kia, hôm nay không có đến sao!?

Vương Tuấn Khải có chút chán nản, để táo đặt sang chiếc đĩa bên cạnh, hỏi Hạ Mỹ Kỳ.

-Ai!? Ý anh là Thiên Tỉ!?… À! Cậu ấy không có đến.

Hạ Mỹ Kỳ sắc mặt có chút không tự nhiên nhìn lén biểu tình trên mặt Tiểu Khải.

-Khải! Anh sao phải quan tâm đến cậu ta chứ! Em mới là người yêu của anh! Anh không thấy cậu ta mấy ngày nay cố tình quấy rầy chúng ta sao!?

Hạ Mỹ Kỳ tự nhiên chột dạ, ngu muội hóa giận dữ mà hơi lớn tiếng.

-Trước đây, anh và cậu ta từng quen nhau phải không!?

Vương Tuấn Khải âm sắc có chút lạnh lùng hỏi.

-Phải! Từng quen! Cậu ta theo đuổi anh, biết em là người yêu của anh mà ngày ngày đố kị, ghen ghét. Tiểu Khải, em nói, loại người này anh tuyệt đối không được để vào mắt!

Vương Tuấn Khải nghe đến ong ong, tay xoa nhẹ thái dương, mệt mỏi ngả lưng. Mắt nhắm nghiền mà không sao ngủ được, trong đầu cứ luôn hiện lên hình ảnh một thanh niên lảo đảo trong cơn mưa mùa hạ…

.Mấy ngày nay là người tên Thiên Tỉ liên tục đến tìm anh, nhưng… vẫn là im lặng ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn Hạ Mỹ Kỳ chăm sóc anh, anh vẫn nhìn rõ trong đôi mắt kia hiện lên bao u buồn, cớ sao mỗi lần như vậy lại thấy nhói trong lồng ngực… Luôn tự hỏi người này với anh, trước đây là gì!??

…Tai nạn xảy ra đã được hơn 1 tuần, anh cũng tỉnh lại sau cơn mộng mị 3 ngày rồi, người đầu tiên xuất hiện trước mặt là cô gái kia, vẫn luôn miệng nói là người yêu của anh, còn nói sắp cùng nhau kết hôn, nhưng vẫn là không có chút quen thuộc. Còn người con trai kia, qua ngày sau anh mới thấy, nhưng là cơ thể có chút mệt mỏi, cảm thấy gầy đi, dù anh không biết trước đây cậu ta ra sao… Cậu ấy yên lặng nhìn anh, mỗi lần thấy anh nhìn đến mình, mắt cậu lại sáng lên một chút nhưng rồi bị che khuất bởi Hạ Mỹ Kỳ cô…

Có một lần anh chỉ mới ngả lưng, nhắm hờ mắt, nghe tiếng mở cửa quen thuộc, cũng lười ngồi dậy, nên cứ thế nằm như ngủ. Một lúc không lâu nhận thấy một bàn tay khá lạnh nắm lấy tay mình, xoa xoa, hình như còn áp lên má người kia, má rất ấm, còn có… ươn ướt.

-Tiểu Khải… Anh thực sự quên mất em rồi sao!? Anh thực sự cùng Hạ Mỹ Kỳ kết hôn sao!? Tiểu Khải… Em phải làm gì!? Đến bản thân mình là ai, anh còn không nhớ được. Tiểu Thiên này có đáng được anh ghi nhớ trong lòng không!?…

Lời nói vừa ấm vừa có chút đau buồn thốt ra, từng chữ từng chữ khắc sâu vào đầu óc hắn.

“Không!” Cái từ ấy liên tục hiện ra, không thốt nổi thành lời, Vương Tuấn Khải đành mặc cho người bên cạnh khóc nấc nhẹ từng chút đến khi mệt lả mà gục lên người anh, người vẫn ngồi trên ghế cứ thế mà ngủ mệt…

Vương Tuấn Khải mở mắt, liền nhìn ngay thấy là khuôn mặt trắng nõn, phấn nộn, cặp má như bánh bao nhỏ. Nhưng là, trông đến đáng thương, lâu lâu lại thấy mi tâm nhíu lại, tay càng siết chặt tay anh.

-.-.-.-.-.-.-.-.-

Đã xế chiều, Vương Tuấn Khải nhìn sắc trời màu đỏ cam ngoài cửa sổ, tâm trạng rối ren không thể hiểu.

Tay đặt lên ngực, chợt chạm đến viên ngọc đeo trên ngực, nhìn đến lại thấy hình dạng là một nửa viên ngọc hình trái tim. Nhìn kĩ trên ấy khắc một chữ “Thiên” . Vương Tuấn Khải chợt siết chặt tay, đầu chợt đau! Vội ôm lấy mà vật vã trên giường, miệng liên tục thốt

-Thiên.. Thiên Tỉ…. Tiểu Thiên!!!

“Rầm!!!”

Cửa phòng bệnh chợt đập văng sang bên tường. Một người con trai dáng cao dong dỏng bước vội vào, cả người toát ra khí nóng như lửa, chỉ muốn thiêu đốt mọi thứ!

-Vương Tuấn Khải! Tên hỗn đản nhà ngươi! Ta chỉ đến muộn vài ngày, ngươi đã thành ra cái dạng gì!

Vương Tuấn Khải đầu đã bớt đau, nhìn qua thanh niên, có chút quen nhưng không tài nào nhớ nổi!

-Cậu… là ai!?

-Hừ! Mất trí nhớ hả!? Được, ông đây chấp nhận mày quên ông! Cái mẹ gì quên luôn cả Thiên Tỉ hả! Nói!

Vương Nguyên hùng hùng hổ hổ tiến đến nắm lấy cổ áo Vương Tuấn Khải mà lắc lắc!

Đúng lúc ấy Hạ Mỹ Kỳ chạy vào, vội la lên!

-Vương Nguyên! Anh… Anh mau bỏ tay! Anh là gì vậy hả!!!

Toan chạy đến kéo Vương Nguyên, Hạ Mỹ Kỳ đã bị giữ lại, nhưng lại bị giữ bằng cổ áo, có chút đau.

-Để yên! Cô còn dám động vào Nguyên Nhi của tôi sao!?

-Chí Hoành! Anh nhanh lại xem tên này đi! Thiên Tỉ sắp lên máy bay rồi kìa!

-Thiên Tỉ.. Cậu ấy đi đâu sao!?

Vương Tuấn Khải trong lòng chợt dâng lên cỗ chua xót, vội hỏi.

-Ta kháo! Ngươi còn dám hỏi! Còn không phải tại tên khốn nhà ngươi hả! Dám ở đây ân ân ái ái với nữ nhân ti tiện kia!

-Cậu… trước hết bỏ tôi ra! Cả cậu kia nữa!

Vương Tuấn Khải cảm thấy lồng ngực phập phồng, giận dữ!

-Nguyên Nhi, hắn nói phải, trước nói cho hắn biết đã.

Vương Nguyên nhịn! Cậu nhịn! Nếu không đã đánh hắn đến mức không ai nhìn ra hình dạng, buộc lòng buông tay. Mắt nhìn đến nữ nhân trong tay Chí Hoành.

-Cô! Lại đây! Một lời nói hết cho hắn nghe! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!

Hạ Mỹ Kỳ trong lòng đã vô cùng run sợ, đi từng bước đến bên cạnh giường Tuấn Khải.

-Khải… thực thực ra… là em .. nói dối anh…

-Nói cho rõ ràng vào!

-A!!… Là Thiên Tỉ… Cậu ấy mới là người anh yêu. Là người sắp kết hôn cùng anh, là em ích kỉ, là em… không đúng, Tuấn khải, hiện cậu ấy đã ra sân bay…

-Cô biết!?

Vương Nguyên liếc đến cháy mắt!

– Tôi… Là cậu ấy gọi điện đến nói…

-Vậy… Giờ Tiểu Thiên đang ở đâu! Nhanh… đưa tôi..

-Hừ! Giờ mới biết gọi Tiểu Thiên sao!? Nhìn đi, em ấy còn bỏ lại cả nửa viên ngọc này! Nhất quyết ra đi rồi!

Vương Nguyên cười đểu, khinh bỉ kẻ trước mặt! Tay chìa ra một nửa viên ngọc còn lại. Vương Tuấn Khải vội vàng cầm lấy, tay đưa viên ngọc của mình lên ghép lại.

-Khải Thiên!?

-Hừ!

Vương Tuấn Khải không nói chẳng rằng vội tung chăn chạy ra hướng cửa.

-Này! Biết đường không mà đi!

-Tôi! Nhanh.. giúp tôi! Không được để Tiểu Thiên đi!

Vương Nguyên hất mặt một cái, Lưu Chi Hoành gật đầu một cái rồi bỏ đi.

Ngồi trên xe, Vương Tuấn Khải tay nắm chặt viên ngọc của Tiểu Thiên nhà mình, đầu thoáng đau. Tiểu Thiên! Anh nhớ em, nhớ ra em rồi! Tiểu Thiên đợi anh…

-Bình tĩnh chút đi, có lẽ vẫn còn kịp. Nhớ ra là tốt rồi. Mà Thiên Tỉ chưa từng nói gì với cậu sao!?

-Không… Không gì cả, một lời cũng không nói trực tiếp…

Lưu Chí Hoành nhìn bộ dạng chật vật của hắn không khỏi chán nản, cái tên ngốc kia cứ tự mình ôm lấy đau khổ, còn tên này… haiz.

Xe vừa dừng ngay trước sân bay, Vương Tuấn Khải lao ra như gió, chưa kịp nghe Lưu Chí Hoành nói Thiên Tỉ bay chuyến nào, sảnh nào… Aiz

Vương Tuấn Khải quay mòng mòng nhìn hết lượt người này đến lượt người khác, trên người vẫn đang là bộ đồ bệnh nhân, nhưng vẫn mặc kệ ánh mắt kì dị của mọi người, chạy đi tìm hình bóng quen thuộc kia… nhưng sao!?

…. Thiên Tỉ ngồi trên ghế chờ, tay đặt lên ngực. Miệng hơi mỉm cười. Phải, cậu đã làm được, đã buông bỏ được rồi. Sẽ không làm phiền anh nữa, sẽ cho anh sống một cuộc sống mới, sẽ tốt hơn cho anh phải không!?… Mải suy nghĩ mà chẳng để ý đến ánh mắt mọi người đang hướng đến mình.

Thở dài một hơi, mặt ngước lên lập tức nhíu mày, mọi người là đang nhìn mình sao!? Vội hướng đến một số ánh mắt khác, theo hướng ấy…

-Tiểu… Tiểu Khải!

-Tiểu Thiên, anh… tìm được em rồi.

Vương Tuấn Khải đi có chút khập khiễng, suýt ngã, Thiên Tỉ vẫn là vội vàng chạy đến, tay liền đỡ lấy không ngần ngại…

-Tiểu Thiên!

Vương Tuấn Khải ngay lập tức vòng tay ôm chặt người kia ghì sâu vào ngực, khuôn mặt lười biếng dựa vào bả vai người kia.

-Tiểu Khải… Anh.. Anh nhớ ra rồi sao!?

Thiên Tỉ cảm động đến phát khóc, tay ôm chặt lấy anh, nhất quyết không buông!

-Thiên, anh nhớ rồi, nhớ ra em rồi! Anh xin lỗi… Đừng rời xa anh nữa, được không!? Ngoan, đừng khóc. Anh yêu em!

-Khải… Em không đi nữa, sẽ không đi nữa. Anh nhớ lại, em… rất vui.

Lời vừa dứt, người kia đã buông cậu ra, tay cậu vì vậy mà buông thõng, cằm bị giữ lấy, ngay giây sau đã bị ngậm lấy môi, giây sau mỗi lưỡi cả hai như hòa vào một. Tiếng lách tách vang lên khiến không ít người đỏ mặt quay đi, Thiên Tỉ lúc này càng đỏ mặt hơn, tay ôm lấy eo Vương Tuấn Khải.

Không xa nơi đó, một thanh niên miệng mỉm cười, gọi điện cho một người.

-Vợ, xong việc rồi, về thôi. Anh đói rồi, muốn ăn cơm em nấu~

-.-.-.-.-.-.-.-

< Lãnh Thanh Tâm >

# 30-10-2017
 

Bài tương tự