Truyện Hình Như Có Một Sự Nhầm Lẫn Nhẹ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chap 3

Hoài Nam ngồi bên ngoài đợi một lúc, trong lòng lo lắng không biết Mỹ “bảo bối” đi vào nhà vệ sinh làm gì mà lâu đến thế. Đối với người bạn gái cực kì hoàn mỹ này, cậu thừa nhận bản thân không ngừng cảnh giác cho sự an toàn của nàng khi mà mọi thằng đàn ông xung quanh đều như những con sói đói với cặp mắt đỏ chạch lúc nào cũng chực chờ vồ tới.

Nghĩ tới Thiện Mỹ có thể bị ai đó khi dễ, máu trong người cậu đã muốn trào ngược lên đại não, khói tu tu ra mũi và hai tai như tàu hỏa.

“Hừ!!!!!”

Không thể được! Bất cứ giá nào cậu cũng không thể để người yêu “bảo bối” của mình chịu thiệt thòi! Hoài Nam chấn chỉnh lòng tin, đá ghế đứng dậy, mạnh mẽ và vô cùng nam tính thẳng bước đi thẳng về phía phòng vệ sinh chung.

Lúc vừa bước tới hành lang, cậu vô tình nghe được giọng gạ gẫm thô thiển của mấy gã nào đó cất ra từ phía phòng vệ sinh nam:

“Em gái xinh đẹp ơi, hoa hậu của lòng anh, sao trên đời lại có người đẹp như em được thế nhỉ? Em vào đây rốt cuộc có ý đồ gì với tụi trai tráng bọn anh đây? Có muốn vui vẻ cùng bọn anh một đêm không người đẹp? Khà khà khà…”

“Đã vào đây rồi thì không dễ dàng đi ra được đâu, em gái xinh đẹp à, em bao nhiêu tuổi rồi? Trời ơi coi kìa…ăn gì mà da dẻ đẹp quá chừng hà!”

Phía sau những lời ve vãn rẻ tiền, Hoài Nam chợt nghe một chất giọng cất lên lạnh tanh như một mũi tên băng cắm vào lòng ngực mình.

“Biến!”

A!

Có phải giọng của Mỹ “bảo bối” không?

Giày của Hoài Nam dường đã như dính chặt trên sàn nhà, cậu bối rối suy nghĩ. Chất giọng thì đúng của Thiện Mỹ, vì đó là người yêu của cậu chẳng lẽ nào cậu lại không nhận ra! Nhưng có điều…không hiểu sao cậu lại thấy giọng nói đó có phần nam tính và…mạnh mẽ đến mức khiến người ta vừa nghe đã cảm giác sởn da đầu.

Không thể nào là Mỹ “bảo bối” dịu dàng hiền thục của cậu được vừa nói được.

Hoài Nam mang theo tâm trạng nghi ngờ từ tư bước lại gần cánh cửa nhưng chưa kịp nhìn thấy cảnh bên trong, cậu đã nghe được giọng cười cợt của mấy gã đàn ông lại cất lên:

“Ối trồi ôi…Sao đanh đá zậy? Vào phòng vệ sinh nam rồi mà còn quát vô mặt người ta như vậy, em làm anh sợ té đaaái luôn huhu…”

Cái “huhu” đó quá mức giả tạo rồi, Hoài Nam hừ một tiếng, một mặt bất bình nghĩ.

Cho dù người con gái bên trong có phải là Thiện Mỹ hay không, đối với bản lĩnh của một thằng đàn ông “đầu đội trời, chân đạp đất”, một quân tử chính hiệu của giang hồ, cậu không thể mắt điếc tai ngơ để người con gái đó bị bọn vô lại kia ức hiếp được. Cùng với chủ nghĩa anh hùng được tôi luyện qua vài trăm bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc, những bước chân kế tiếp của cậu càng vững vàng. Nhưng cùng lúc đó, Hoài Nam chưa kịp nhìn thấy bên trong xảy ra sự tình gì, cậu đã nghe vài tiếng đáp đất “huỵch!” nặng nề cùng âm thanh rên rỉ.

“Au!!!!”

Hoài Nam đứng từ cửa nhìn vào chỉ thấy một khung cảnh khá…ba chấm.

Hai gã đàn ông kia nằm bệt ra dưới sàn nhà vệ sinh trong tư thế xếp chồng lên nhau tựa như đang chơi trò “bánh mì kẹp thịt” còn Thiện Mỹ thì mặt lạnh đứng một bên ung dung nhìn xuống, phủi phủi tay.

Miệng Hoài Nam há thành chữ O thật to, cậu nhìn nàng, lắp bắp sợ hãi hỏi:

– M…Mỹ? E…Em đánh bọn chúng hả?

Thiện Mỹ lúc này mới để ý tới Hoài Nam đang đứng ở cửa, mặt nàng hơi biến sắc nhưng nhanh chóng sau đó biểu cảm đã quay ngoắc 180 độ, thay thế lại bằng một gương mặt diễn viên xứng danh cho giải Oscar của năm, nàng khục khịt lao tới chỗ của Hoài Nam, chiều cao quá khổ khiến nàng phải chật vật cúi xuống để có thể nép vào lòng ngực của cậu, nàng nghẹn nói:

– Em đâu có đánh họ…tự nhiên họ trượt chân rồi té ập vào nhau. Nhưng cũng đáng, Hoài Nam…lúc nãy bọn họ chọc ghẹo…

Nghe Mỹ “bảo bối” làm nũng, mọi nghi hoặc của Hoài Nam đều bị đánh văng như bom dội. Cả người cậu cũng như nước muốn mềm nhũn theo, vỗ vỗ lưng an ủi Thiện Mỹ, Hoài Nam lại căm ghét nhìn về phía hai người đàn ông bấy giờ như hai con chuột nhỏ khúm núm, sừng sỗ nói:

– Thế thì đáng! Cái đó gọi là trời trừng phạt đó, mấy người dám chọc ghẹo bạn gái tôi, bị trời trừng phạt như thế là còn nhẹ. Mau mau biến đi!!!!

Thiện Mỹ lấp lánh mắt hôn nhẹ lên gò má cậu, ngữ điệu đầy cưng chiều.

– Anh thật mạnh mẽ! (!)

Hoài Nam nghênh mặt tự hào, một tay ôm eo người đẹp, cười há há há!

Hai gã đàn ông kia nằm trên đất uất ức lắm, khi không lại xuất hiện một thằng nhãi nhép láo cá lại to mồm nghênh ngang, bọn chúng vừa đứng dậy phủi phủi quần áo, trừng mắt lên với Hoài Nam.

– Thằng nhãi mày nghĩ mày là…

Câu còn chưa nói xong, cảm giác một “thế lực hắc ám” tỏ ra sát khí rùng rợn kế bên người Hoài Nam, hai gã đàn ông không hẹn mà cùng nhau xanh mặt, đùn đẩy nhau lui tận phía sau rồi cuối cùng “tay nắm tay nhau”, “tình thương mến thương”men theo vách tường phòng vệ sinh mà vắt giò lên cổ chạy thục mạng ra ngoài.

Hoài Nam nhìn hai cái bóng đã khuất, trong lòng thấy vô cùng đắc ý, vỗ ngực sang sảng nói với Thiện Mỹ:

– Em yên tâm, ở đây có anh, không ai dám làm gì em đâu!

Mỹ “bảo bối” đang dính trên người cậu, nghe xong lại lén hôn vào mi mắt cậu một cái nữa, gật gật đầu nói:

– Nam của em là mạnh mẽ nhất! (!)

Sau đó lại hôn thêm một cái bonus.

Hoài Nam: “!”

– Em đừng hôn anh nữa, mau đi ra khỏi đây đi. Với lại anh chưa hỏi em, con gái con lứa sao lại vào nhà vệ sinh nam làm gì?

Thiện Mỹ lúc này hơi mất tự nhiên, ngón tay vẽ vẽ lên ngực Hoài Nam, dáng vẻ như tủi thân lắm nói:

– Lúc nãy mắt em bị bụi vô mà, em…nhìn nhầm nhà vệ sinh nam thành nữ…

Hoài Nam nghe vậy, IQ dưới trung bình cho phép cậu hoàn toàn tin tưởng, hà hà hà cười, nói:

– Em cũng hậu đậu quá chừng ha!

Thiện Mỹ thấy cậu đã hoàn toàn tin, vui vẻ ôm Hoài Nam vào lòng bằng vòng tay cực kì rộng lớn của mình. Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh “chóc” một tiếng, Hoài Nam nhướng mày nhìn lên người yêu, nghi hoặc hỏi:

– Em vừa hôn đầu anh đấy hử?

Thiên Mỹ cười, lắc lắc đầu.

– Thiệt không? Sao anh vẫn cảm thấy giống…

“Chóc!”

Một âm thanh khá hổ thẹn vang lên lần nữa, lần này Hoài Nam chắc như đinh nói:

– Đấy đấy đấy, lại chối đi?

Thiện Mỹ không nói gì, đuôi mắt hơi xếch của nàng ánh ra vài tia ma mãnh mà không để người thấp hơn mình một cái đầu nhìn thấy.

Từ lúc quen nhau, nhiều lúc Hoài Nam cũng nghĩ rằng…mối quan hệ giữa cậu và Mỹ “bé bỏng” hình như có gì đó sai sai, tỷ như chuyện thân cận mùi mẫn. Nàng là người cực kì thích hôn luôn, mà đa phần đó là việc nàng thường làm với cậu, cái chuyện mà đáng lẽ ra 96,69% thằng con trai trên đời này có nghĩa vụ và quyền làm với bạn gái mình. Thậm chí nói, Thiện Mỹ có phần cưng yêu Hoài Nam hơn cả những gì Hoài Nam có thể làm được.

Nhưng điều quan trọng vẫn là, đối với thói quen này của nàng, Hoài Nam không thấy có gì quá bất thường mà ngược lại, đôi khi cậu còn cảm thấy rất hưởng thụ nữa.

Hai người vẫn đứng trong nhà vệ sinh, tiết mục “sàm sỡ” nhau mà nói trắng ra là Thiện Mỹ vẫn là người chủ động nhiều hơn. Nàng ôm Hoài Nam, nhìn cậu bằng ánh mắt cực kì cưng chiều mà nàng chưa từng dành cho bất kì ai khác. Hoài Nam cũng hưởng thụ cái ôm nhiệt tình của Mỹ “bảo bối”, thỉnh thoảng cậu còn đưa tay luồn vào eo của nàng, xoa xoa.

Chắc a~~~~

Vô cùng…”rắn chắc”

Làm da mịn nhưng lại chắc khỏe như của người đi tập gym thường xuyên.

Hoài Nam vừa sờ, không biết nên khóc hay nên cười, hay vừa khóc vừa cười >.<!

Bàn tay Mỹ “bảo bối” tham quan, loạn đủ kiểu phía sau lưng Hoài Nam, tới tận lúc những ngón tay thon thon dần đi xuống thấp, nắn nắn vùng mông căng tròn của cậu, Hoài Nam mới để ý nụ cười của nàng thật…bất chính.

– Này! Em háo sắc quá…

Hoài Nam có chút bất đắc dĩ, đáng lẽ cậu phải nên là người chủ động hơn với nàng chứ! Cuối cùng, lần nào cũng bị bạn gái của mình ghẹo tới mức mặt mũi đỏ bừng lên như tôm luộc. Thiện Mỹ nhìn thấy cậu ngượng sắp bùng nổ, nàng cười thâm trầm, ánh mắt tràn ra muôn vạn cưng yêu không nói thành lời, muốn ghé xuống hôn cậu lần nữa nhưng bị Hoài Nam ngăn lại, môi chợt chạm vào những ngón tay ngắn ngắn đáng yêu của cậu.

– Em đúng là rất háo sắc, Mỹ “bảo bối”! – Hoài Nam cùng quẫn nói.

Mỗi lúc nghe Hoài Nam gọi mình là Mỹ “bảo bối”, trên gương mặt của Thiện Mỹ luôn không giấu được cái gì đó hưng phấn, bừng bừng phấn chấn lạ thường. Nhịp thở của nàng nặng nề, thật tình mà nói…chẳng khác gì bọn con trai đang lên cơn “sung sức” trước sự hấp dẫn chết người của người yêu cả. Hoài Nam có thể là con trai, nhưng suy cho cùng cậu là loại con trai “đầu gỗ” làm sao hiểu được nhiều thứ trên đời nó phức tạp và vô cùng…muôn màu muôn vẻ. Cậu không cưỡng lại được sự chủ động quá mãnh liệt của Thiện Mỹ, bờ môi bị phủ lên nhiệt độ ấm áp và cả hương thơm quen thuộc của nàng.

“Bặt bặt bặt!!!”

Vài sợi dây trong đầu Hoài Nam vừa đứt gọn như dây đàn. Trong lòng cậu bấy giờ lâng lâng, phiêu phiêu như đang đi trên mây, hạnh phúc trang ngập trong đầu óc và lòng ngực khiến cậu chẳng biết phản ứng thế nào mà trì độn. Thiện Mỹ cúi xuống hôn thật sâu, cắn mút, lưu luyến cái bờ môi nhỏ nhắn của cậu như hận không tài nào…”ăn thịt” cậu luôn.

Âm thanh hôn nhau triền miên trong không gian phòng vệ sinh càng khiến độ ám muội giữa hai người dâng cao không ngừng, vừa xấu hổ, vừa đê mê không dứt ra được. Đầu lưỡi của Thiện Mỹ đi vào trong khoang miệng của Hoài Nam, nàng muốn tham quan, muốn chiếm hữu tất cả, muốn nuốt vào thứ dung dịch ngọt ngào của cậu, không tài nào dừng được vì Hoài Nam là thứ kẹo ngọt ăn mãi chẳng chán!

“Phịch!”

Âm thanh có cái gì vừa rơi xuống đất, trong lúc quá nhiệt tình, Thiện Mỹ chẳng còn để ý cái gì, nhưng Hoài Nam lại vô tình thấy được. Cậu cuống quýt tay chân muốn dừng nụ hôn lại, ba lần bảy lượt mới khiến Thiện Mỹ bất mãn buông ra. Hoài Nam hổn hển xoa môi đã hơi sưng của mình, khiên cưỡng nhìn cái đầu tóc dài thòng nằm một đống trên đất.

– Mỹ…Mỹ…em làm rơi tóc giả kìa!

– A?

Thiện Mỹ giật mình xoa lên đầu. Mái tóc ngắn củn, đen nhánh, gương mặt của nàng hoàn toàn thay đổi khi trở về với mái tóc ngắn chính chủ của mình.

Cực kì…soái ca nha~~~~~
 

Bài tương tự