Truyện Cuộc Chiến Giữa Các Mĩ Nam

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
*Chap 2*

“Hộc..Hộc..Hộc…đã hứa là sẽ không bao giờ bỏ cặp kính đó ra mà giờ lại…Hộc..tất cả đều tại cái tên đáng ghét đó…Ghét quá cũng tại hắn mà…Thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi,mà giờ quan trọng nhất mình phải tìm lớp của mình cái đã”

Tiểu Vỹ chạy hụt mạng ngoài hành lang, một lát sau câu dừng chân lại, mắt sáng rỡ, mỉm cười hạnh phúc:

“A tìm thấy rồi!”

Cậu liền bước vào lớp. Cô giáo đang giảng bài và những người khác đang chú ý thì họ đều dừng lại, quay sang trước sự xuất hiện của Tiểu Vỹ. Giờ đây quần áo cậu đều ướt đẫm mồ hôi do chạy quá sức, quần áo thì bị bẩn đen xì vì cú té quá mạng hồi sáng, Tiểu Vỹ bây giờ chẳng khác nào đang thực hiện quá trình “lên men giấm”.Cậu nhìn thấy cô giáo liền vội cúi người chào cô:

“Em chào cô ạ! Xin cô tha lỗi vì em đã đến trễ!”

Cô giáo dịu dàng,cười tin cẩn đáp:

“Em là Tiểu Vỹ phải không?”

“Dạ vâng ạ!”

“Cô có nghe văn phòng báo rằng em bị ngất xỉu dưới sân trường, vậy em có bị làm sao không? đã ổn chưa?”

Trước sự tận tình của cô, Tiểu Vỹ vừa gải đầu, cười tít mắt như một đứa trẻ:

“Em không sao cô, cô đừng lo lắng”

Đáp trả lại nụ cười đáng yêu của cậu cô giáo hiền từ nở nụ cười đầy phúc hậu và chỉ tay:

” Vậy bây giờ em hãy vào chỗ ngồi và bắt đầu tiết học cùng các bạn nào! Chỗ của em ở bàn cuối bên góc phải cạnh cửa sổ kia đấy!”

Không chần chờ gì thêm Tiểu Vỹ chạy tọt một mạch đến chỗ ngồi của mình, ngồi phịch xuống, lấy tập vở ra trong khi cả lớp ai cũng đều xì xào xì xào nhìn cậu. Hai tiết học trôi qua thật êm đềm, giờ ra chơi đã đến, Tiểu Vỹ mệt mỏi nằm dài lên bàn, đôi mắt long lanh của cậu thì đang ngắm nhìn ra song cửa sổ, từng cơn gió dịu nhẹ khẽ thổi khiến cho tâm hồn cậu yên tĩnh. Bỗng trong lớp một giọng nói lảnh lót của một con nhỏ tiểu thư sang sảng vang lên, cô ta vừa vuốt tóc, vừa trề môi biểu cảm:

“Trời oai! Sao trên đời này lại có một cái tên vừa quê mùa, vừa xấu xí,bẩn thỉu như thế này vậy nhỉ?Chẳng xứng tầm để học chung với bổn cô nương ta”

Mấy đứa con gái gần đó cũng chung phe phái với ả cũng trỏ mỏ vào:

“Đúng rồi đấy! Thế này thì làm sao đủ vinh hạnh để học chung với chị Diễm Hạnh chứ!Khôn hồn thì mau biến mất khỏi đây đi, đừng để người khác phải chướng mắt, trường này chỉ dành cho những con người danh giá,xinh đẹp như tụi tao thôi! Chứ như cái thứ…..”-Cả đám nhìn nhau cười phá lên một cách sảng khoái

Diễm Hạnh: Một cô gái khá xinh đẹp, được mệnh danh là hoa khôi của khối 11 không ai sánh bằng, con gái của một gia đình giàu có, rất chảnh chọe, điệu hạnh và hay xem thường người khác, luôn xem bản thân là người hoàn hảo toàn diện.

*Sự thật cô ta chỉ mới bằng 1/10 của Tiểu Vỹ*

Chẳng thèm quan tâm lời nói của bọn tiểu thư đài cát kia, cậu vẫn thản nhiên, không phản ứng gì, mắt vẫn không rời khỏi khung cửa sổ.Bỗng cậu cau mày lại

{Cũng tại cái tên đó……aaaaaaa……bực bội quá….có chết thì cũng không mong gặp lại cái bản mặt đáng ghét của hắn ta}

Một lát sau, các nữ sinh,nam sinh ai cũng kêu gào, hò hét dữ dội chạy ra rầm rầm ngoài phía cửa sổ, ai nấy cũng nhào qua, bay qua tới tấp đu vào song cửa làm cho Tiểu Vỹ không khỏi hoảng sợ

{Trời ơi! có khủng bố hả? Sao đây..sao đây.. phải nhanh chóng thu gom những thứ quan trọng rồi bỏ chạy lẹ mới được..}-Tiểu Vỹ vừa nghĩ vừa thu dọn tập sách

Trong khi đó các nữ sinh trong lớp và những lớp bên cạnh cũng đều gào thét, la toáng:

” Á..Á..AAA… anh em nhà họ Ngô kìa…..Bạch mã hoàng tử kìa”

“….Á..Á….Hai anh đẹp quá đi mất!…Em yêu hai anh nhiều nhiều nhiều lắm..”

“Anh ơi cưới em đi”vvv-đứa này kéo tóc đứa kia, đứa kia kéo váy đứa nó,…một khung cảnh hỗn loạn xưa nay chưa từng có hiện ra trước mắt Tiểu Vỹ.

Tiểu Vỹ hiểu chuyện mặt ngơ ngác rồi lắc đầu nghĩ:

{Mới nói là mình là có gia giáo, mà con gái gì đâu thấy trai là tươm tướp tươm tướp, vồ vồ tới tấp, bất chấp tính mạng nhào qua..Haizzz cái bọn người này khó hiểu quá}

Ai nấy cũng đều đang rất hào hứng, sôi nổi khiến Tiểu Vỹ không khỏi tò mò muốn biết ai mà lại có sức hút dữ dội đến thế. Do cũng có chút máu nhiều chuyện(*giống Yu đấy ^^!*) cậu liền phóng lên bàn nhìn xuống sân trường. Dưới sân bóng dáng của hai chàng trai đang tiến dần vào trường, cả hai người họ đều rất điển trai, thân hình đầy cao to,đầy đặn,hết sức quyến rũ..nói chung cả hai đều sở hữu một vẻ đẹp chết người. Cũng vì thế mà khiến nữ sinh toàn trường ai nấy cũng phải đắm say, nam sinh phải ganh tỵ.

Bên phải là Ngô Minh Triết con trai cả của chủ tập đoàn Samsung, một tập đoàn đáng gờm và có máu mặt trong nền kinh tế toàn cầu. Người con trai nhà giàu, nhưng cũng lại rất đẹp trai, cậu sở hữu một sóng mũi cao, đôi chân mày đầy cuốn hút, nam tính và ánh nhìn chết người và được xem là mỹ nam đứng thứ 2 của trường với chiều cao 1m85.Một người khá lạnh lùng, ít nói,lịch thiệp, thông minh, giỏi ngoại giao, thông thạo các thứ tiếng là mẫu đàn ông lý tưởng, nhưng chưa có một người con gái nào lọt vào cặp mắt xanh của chàng.

Bên cạnh là Ngô Minh Khôi, em trai cua Ngô Minh Triết ,đẹp không thua kém điển trai hơn cả anh của mình.Là mỹ nam nhất trường với chiều cao 1m87

, đi đến đâu cũng gây sự chú ý, thu hút bao ánh nhìn, là chủ của CLB Clup khép tiếng, một người rất đào hoa, không người con gái nào có thể khước từ tình cảm của hắn. Dù là một người có tính trăng hoa nhưng hắn chưa từng yêu ai thật lòng .

Cả hai như nam thần hạ trần, tạo hóa đã tạo ra hai con người hoàn hảo đến chết ngườiBỗng Minh Khôi dừng lại, nhìn về phía lầu hai như đã tìm thấy một thứ gì đó. Đám nữ sinh lớp Tiểu Vỹ la toáng lên:

“A..A..Bạch mã hoàng tử nhìn về phía chúng ta kìa….A..A”

Ả tiểu thư Diễm Hạnh thấy thế cứ vuốt tóc, tạo dáng để thu hút ánh nhìn của Minh Khôi.Nhưng ai biết đâu, người mà hắn ta đang nhìn lại là Tiểu Vỹ. Bây giờ hai ánh mắt đã chạm vào nhau, Tiểu Vỹ mở to mắt, bụm miệng, ú ớ:

“Không phải..đó chính là…chính là…. hắn..hắn sao?”

Cậu liền nhảy nhanh xuống bàn nép người vào một góc tường, mặt vẫn chưa khỏi sự hốt hoảng:

{Người mà cậu chạm mặt lại là cái tên mỹ nam có máu mặt nhất trong trường sao! Chết rồi làm sao đây! Những ngày tháng còn lại của cậu sẽ như thế nào đây.Á aaaaaaaaaaa……aaaaaa…} Gấu con Tiểu Vỹ giờ đang gào thét sâu tận trong tâm hồn

Minh Khôi vẫn không rời mắt, cứ nhìn về một phía, hắn ta nhếch miệng cười ma mảnh:

{Tiểu Vỹ à! Tôi đã tìm thấy cậu, dù cậu có tránh mặt tôi đến chừng nào đi nữa thì đừng hòng thoát khỏi tôi!}

Hắn ta tiếp túc đi và từng bước tiến vào trường…
 

Bài tương tự