Truyện Em Mãi Mãi Là Của Anh

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Phần 3- Say nắng.

Mùa thu lặng lẽ trôi, đông đã đến ngay bên tôi. Cảm giác buốt giá thật khó chịu. Ngồi trong lớp học nhìn những chiếc lá vàng rơi xuống mà lòng thấy buồn chẳng hiểu tại sao. Đã lâu rồi tôi không gặp anh từ cái ngày ấy. Anh đang bận ôn thi để chuẩn bị cho kì thi học sinh giỏi. Nên không đến đón tôi mỗi ngày mà chỉ hỏi thăm nhau qua những dòng tin nhắn ở facebook. Nên mỗi sáng tôi phải dậy sớm để bắt xe bus và mỗi lúc về đều vậy.Lũi thủi một mình. Hôm nay cũng vậy, học xong tôi ra bến xe bus để đợi xe về nhà. Gio đông khẽ thổi qua lạnh buốc xương. Không biết là lạnh bên ngoài da thịt hay lạnh trong tim. Đang ngồi ngẫn ngơ thì bất chợt có một người nào đó đến ngồi cạnh tôi. Chắc là cũng đợi xe bus như tôi. Khẽ nhìn sang là một chàng trai. Hình như là khóa trên vì tôi thấy anh chững chạc. Nhưng mà, anh ấy thật đẹp. Với mái tóc undercut, nước da trắng, sóng mũi cao như hàn quốc ấy. Ngồi lặng nhìn anh một lúc bất chợt anh quay sang nhìn tôi. Bây giờ tôi có thể nhìn rõ anh hơn. Ơ nhưng mà, lúc này chúng tôi nhìn chính diện vào nhau. Có một luồng điện chạy qua người. Chết rồi. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

– Em có điều gì muốn nói với anh sao ? Anh nháy mắt

– Dạ không. Tôi nấc một cái và khẽ đỏ mặt.

Tôi đã gặp anh ở đâu rồi sao. Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Nhưng mà chẳng hiểu tại sao ngồi bên cạnh anh tôi không còn thấy lạnh nữa. Âm một cách kì lạ. Tôi khẽ lướt qua nhìn anh thấy anh có vẻ hơi buồn. Nét mặt suy tư nhìn xa xăm về một cái gì đó. Hình như anh đang buồn thì phải. Tôi muốn đánh liều hỏi nhưng mình có quen biết gì nhau đâu mà hỏi. Thật sổ xàng nhỉ. Tia nắng mùa đông của buổi chìu tà rọi thẳng vào chúng tôi. Mà lạ thay. Hôm nay sao chỉ có tôi và anh ngồi đợi xe bus thế này.

– Být, Být…

Thế là xe bus cũng đến. tôi đứng nhanh dậy lên xe nhưng nhìn lại thì cũng thấy anh chuẩn bị len xe. Chẳng lẽ chúng tôi có duyên vậy sao, tôi suy nghĩ vài giây thì anh đẩy tôi lên xe.

– Nhanh nào em, không xe chạy mất.

Xuýt tí thi tôi ngã sml. Tôi vội bước đến ghế ngồi. Anh nhẹ nhàng theo sau ngồi cạnh tôi. Lại là cảm giác ấy, cảm giác luồng điện chạy ngang qua người. Tôi cố tình không nhìn thẳng vào anh. Bỗng anh nói nhẹ vào tai tôi.

– Em đang giẫm lên chân anh đó. Em biết không.

– Âý chết. Em xin lỗi. Em không cố ý.

Chả biết tại sao tôi lại có thể làm được việc ấ nữa. =(.

Anh khẽ cười:

– Không sao đâu. Cho anh xin facebook em là anh tha lỗi cho nè.

– Anh định bồi thường em hay sao ạ?

– Bí mật. Rồi em sẽ rõ.

– Mình có quen biết gì đâu mà lại vậy anh.

– Thế bây giờ không cho đúng không? Anh nhìn thẳng vào mắt tôi.

– Xin lỗi anh, đến nhà em ròi. Em xuống đây ạ. Tôi đỏ mặt chạy nhanh xuống xe để không phải nhinf vào đôi mắt anh

Thật may sao xe bus chạy đến nhà tôi lúc nào không hay. Nhưng mà. Tim tôi. Sao lại có cảm giác lạ thế này. Tôi đã say năng anh rồi ư. Một người mới gặp. Tại sao thế??? ….
 

Bài tương tự