Truyện Anh Chàng Tiệm Tạp Hóa

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chap 2

Tôi cố đạp xe thật nhanh chạy về nhà mặc cho hắn cứ gọi theo, tên này bị gì sao, sao lại goi theo tôi mãi thế, tôi thầm nghĩ. Nhưng thật sự với tôi cảm giác lúc nãy rất lại như có gì đó đang đánh vào lồng ngực tôi vậy, nó cứ phập phồng và hồi hộp, tôi vẫn đang tự hỏi trong đầu hắn là ai.

– Biiiiiiiiiiiii, mẹ kêu con mua muốn sau lại mua đường, ra đổi ngay cho mẹ – tôi giật mình nghe tiếng mẹ tôi “rú” lên

– Con không biết, con đi qua nhà cô Nhung học hè mẹ tự đổi đi, con không biết – tôi vừa nói vừa quơ vội cái ba lô rồi chạy nhanh như một cơn gió.

“Hắn là ai, sao cái suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mãi thế, sao hắn lại xuất hiện. ánh mắt của hắn, nụ cười, cái nắm tay, có lẽ nào tim tôi đang rung động lên vì hắn”

Tôi lót tót dắn xe vào sân nhà, nghe tiếng tôi mẹ tôi chạy ra

– Bi, mang cari này qua nhà Bà cho mẹ – tôi nhăn mặt nhíu mày nhìn mẹ

– Mẹ, con mới đi học về mà, con không đi đâu – tôi chu dài cái mỏ

– Nè, hôm nay con hư quá vậy hả Bi, từ sáng đến giờ chọc tức mẹ không thế hả – mẹ vừa nói vừa chạy ra đằng trước nhặt cái cây

– Con không đi đâu, không đi, không đi, có chết cũng không đi, không đi – tui la lên

Mặt tôi buồn thiu dẫn xe đạp ra đi mang đồ ăn cho nhà Bà Lễ, biết vậy chẳng thèm cải nhau với mẹ làm vừa bị ăn đòn vừa phải đi. Đi không ngại chỉ ngại không biết có gặp cái thằng lúc nãy hay không thôi. Trời phố cổ hôm nay dịu mát

Tôi đứng trước hiên nhà nhìn vào trong, ngó ngang ngó dọc không thấy hắn đâu, cũng chẳng thấy bà đâu cả. “Đi đâu hết rồi ?” tôi thầm nghĩ định quay lưng lại, vừa quay lưng thì tôi phải thét lên một tiếng thật to, cái tên đó đứng sau lưng tôi từ lúc nào không biết làm hồn vía tôi bay đi hết

– Nè bị điên hả, đứng sau lưng người ta mà im ỉm thế, làm hết hồm, muốn giết chết người ta hả – tôi chống tay nhìn thẳng vào mặt tên đó gân cổ lên

– Nè nhỏ nhỏ cái miệng lại,vào nhà người ta rồi mà còn la om xòm thế hả, lại muốn mua đường nữa hả nhóc con – hắn vừa cười, vừa kéo lổ tai tôi lên,

– A aaaaa, đau, bỏ tay anh ra đi, mẹ nói mang cái này cho Bà Lễ, xong tôi đi về, chứ chẳng muốn đến đây tìm anh làm gì – tôi đưa túi hộp cari cho hắn

– Vậy chứ anh tưởng mày đang tương tư anh – hắn lại cúi mặt sát xuống mặt tôi rồi cười nhoẽn miệng, tôi lấy tay tát vào má hắn một cái không mạnh lắm

– Bớt, điên vừa thôi – xong tôi đi ra cửa định leo lên xe đạp về

– Ê – hắn lại gọi theo tôi, lần này tôi không chạy

– Vụ gì ? – tôi

– Cho mày – từ trong nhà hắn quăng cho tôi một túi kéo socola M&M, cả một túi to chắc phải nữa kg

– Gì đây ? – tôi khó hiểu nhìn hắn.

– Mỗi ngày ăn 3 viên, ăn hết túi kẹo đó tao sẽ không ở đây ám mày nữa – nói xong hắn bỏ đi vô trong, tôi thì hơi ngạc nhiên, thôi kệ cho thì lấy ăn vậy chừng nào mày muốn đi thì đi chứ tao đâu có ép mày ở hay mày đi, xong tôi đạp xe đi về

Tôi đang ngồi xem tivi, nhà tôi giờ chỉ có hai mẹ con, tôi còn ba và anh hai đang đi làm trên Đà Nãng, còn chị ba tôi thì đang đi học ở Sài Gòn. Còn một anh nữa là anh Phú, con bác hai tôi nhưng cả hai bác tôi đã mất trong một trận bảo mấy năm trước, nên anh Phú cũng về ở chung với nhà tôi, anh Phú bằng tuổi anh 2 tôi và hiện giờ cũng đang đi làm cùng với ba và anh hai tôi. Thật ra là ba người bọn họ đi đánh cá xa bờ, tầm 20 ngày đến 1 tháng thì về một lần rồi lại đi. Anh Phú và cả anh hai rất thương tôi, mỗi lần hai anh về là được đi chơi đã đời, còn được mua đồ, mua quần, mua áo, hai nói lần này về sẽ dẫn tôi lên Đà Nẵng mua sách, tôi thích đọc sách lắm. bình thường nếu có các anh ở nhà thì tôi sẽ ngủ chung với các anh, và một điều nữa là anh Phú rất thích được ôm tôi mà ngủ, tôi nhớ có lần anh Phú nói, “mấy hôm lênh đênh mà anh nhớ Bi quá, không có Bi ôm, anh chẳng ngủ được”, còn không có các anh thì tôi phải lếch qua năn nỉ ngủ chung với mẹ vì tôi làm một thằng dù đã mười bảy tuổi nhưng vẫn cực kỳ sợ ma.

– Bi, chị ba nói tuần sau thì xong sẽ về chơi đó, muốn mua gì gọi chị mua cho – mẹ vừa nói điện thoại xong với chị

– Con có mua gì đâu, khi nào về anh hai dẫn con đi mua – thật ra thì trong nhà chẳng ai hợp tình với chị ý cả, hay cải với anh hai và ăn hiếp tôi, mẹ cũng biết anh em tôi chẳng hợp nhau nên cũng cố kéo chúng tôi gần lại.

– Uhm, không mua gì thì thôi, đi uống sữa đi rồi đi ngủ.

Uống sữa xong, tôi đi về phòng mặt bộ pajama, định cầm theo cuốn sách sang phòng mẹ đọc, chợt tôi lại nhìn thấy túi kẹo socola của hắn.

“ăn hết túi kẹo đó tao sẽ không ở đây ám mày nữa” tự nhiên câu nó này của hắn cứ như ở bên tai tôi vậy, tôi thấy trước mắt tôi là nụ cười của hắn. Tôi giật mình một cái, mày bị sao vậy Bi, bị ám.

Lách cách, lách cách, tiếng những viên kẹo va vào thành của cái bình thủy tinh, tôi nhớ cái bình này sinh nhật bạn tôi nó tặng, chẳng biết để làm gì, tôi cũng không đến mức hằng ngày ngồi xếp chim, xếp bướm bỏ và đây, thôi thì lấy nó đựng kẹo vừa sạch vừa đẹp, vừa có nấp chẳng sợ kiến vào. Nhìn đống viên kẹo đầy màu sắc trong cái bình cũng vui nhỉ, tôi mĩm cười một cái. Tôi tắt đèn rồi chạy như chết sang phòng mẹ vì sợ ma, cứ mỗi lần tắt đèn là tôi cứ tưởng tượng như có hàng trăm con ma đang chờ sẳn nhảy ra.

“Chạy cho sập nhà hả Bi” tiếng mẹ tôi réo lên.
 

Bài tương tự