Truyện Yêu Theo Cách Sói

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
4.

Bọn đàn em của Cậu Út tới giải quyết xong chuyện rồi cũng đi, lúc này chỉ còn có gã con trai đạo mạo mặc vét tên Chiêu ở lại. Hai bác sĩ riêng được hắn gọi tới tích tắc trong vòng ba phút, vì Marco nguy hiểm hơn nên họ ưu tiên xử lí, may vết thương cho gã trước. Dì Thu khử trùng vết thương, băng lại ngực và tay cho Tấn rồi cũng vào phòng ngủ với cháu gái, ngoài phòng khách lúc này còn hai người. Tấn thấy khó chịu khi cứ bị gã thanh niên kia nhìn mình rồi cười mờ ám, dù cho gã có đẹp trai thật, đúng mẫu hình mà Tấn thích lúc “còn sống”, thế nhưng cái cảm giác bị dòm ngó khiến cậu chịu không được mà cáu gắt, hỏi:

– Mặt tôi dính than hay sao mà anh cười miết vậy?

Chiêu tiếp tục cười, tinh quái đáp:

– Nhìn cũng không giống là đang diễn.

– Diễn quái gì?

– Nghe Marco nói cậu mất trí rồi, tôi không tin. Nhưng đằng này…cậu lại xông ra giúp Marco giữa tình cảnh thế này… không giống tính cách của cậu chút nào! Tôi đang hoài nghi có phải cậu mất trí thiệt không!

Tấn hừ hỏi:

– Tôi trước kia thế nào?

– Hèn hạ, tiểu nhân bỉ ổi, vô nhân tính, vô lương tâm, không biết liêm sỉ và còn rất “điên” nữa.

– … Tôi làm người “thất bại” như vậy à?

– Dùng “phế vật” hay hơn.

– …

Tấn hoài nghi chuyện mình sống lại thêm một lần không biết là phước hay họa là ân điển hay trừng phạt của ông trời. Thứ duy nhất cậu hài lòng ở cơ thể này chính là ngoại hình, ở kiếp trước, cậu là gay, Tấn không phải hạng người chối bỏ bản thân, mà cậu đã sống rất tốt cho bản thân mình, cả gia đình cậu cũng không phản đối điều đó, tiếc thay Tấn đã không có một ngoại hình đẹp, thế nên đường lương duyên của cậu từ đầu tới cuối đều đứt gánh nửa đường. May thay khi tỉnh dậy đã trở nên đẹp trai, cao ráo đến thế này, nhưng lại nói, chính chủ của cơ thể này đã có một quá khứ quá ư…ê chề. Hầu như ai nấy cũng xem cậu ta như loại ôn dịch, một là cần tránh né, hai là cần tiêu diệt.

Tấn lắc đầu, thở dài thành tiếng.

Chiêu là một gã đàn ông tuy trông vào đạo mạo nhưng có thể đánh giá rằng gã không phải người hiền lành. Mặc dù đối với Tấn, gã luôn cười, nhưng cái nụ cười này không chứng tỏ gã đang vui hay hứng thú, chỉ có một thứ quá rõ ràng…phục mồi, như một lão thợ săn chỉ chờ con mồi của mình sơ suất.

– Tôi không biết cậu lại diễn cái gì nhưng tốt nhất đừng có lại ngu xuẩn như trong quá khứ, gây hết tai họa này tới tai họa khác để cho Cậu Út phải gánh tất. Bây giờ khác xưa rồi, chú Nghị đã không còn tiếng nói trong Đường Lang, Cậu Út là nể tình công cáng nuôi dưỡng của cha cậu mà vừa rồi tính kế để cứu cậu một mạng. Nhưng tôi tin đó cũng là ân nghĩa cuối cùng! Ân tình anh em gì đó, cậu ta cũng trả cậu cả vốn lẫn lãi, liệu điều mà…

Chiêu nói một hồi lại không để ý tới người nghe nên khi nhìn lại thấy Tấn nằm trên sofa vì kiệt sức mà ngủ khò, gã tức bốc hỏa nhưng vẫn cười trừ trấn an lòng tự ái của mình, haha nói:

– Cậu nên thắp hương vì kiếp này được sống hơn tận hai mươi tám tuổi!

Mà thực chất, Tô Vũ Xương thật sự đã hẹo được một thời gian rồi.

Ngủ qua một đên trên ghế sofa, sáng sớm tinh mơ Tấn nghe thấy tiếng mở cổng, lờ mờ nhìn thấy bóng dì Thu với con bé Hảo chạy tới chạy lui trước mặt mình, cổng chính mở, đón một chiếc xe con đi vào. Dì Thu kêu con bé Hảo vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Chú Thượng đêm hôm qua ở trong gara xe nghe thấy đánh nhau ầm ầm nên không dám ra ngoài, rồi cả đêm cũng ngủ trong gara luôn, sáng sớm gara mở, chú thấy chiếc xe con của Cậu Út về nên mừng rỡ chạy ra đón.

Cậu Út bước xuống xe, cả người hắn cao hơn mét tám lăm, bao trùm bởi chiếc áo ba đờ xuy đen tuyền, khăn choàng cổ sọc xám che luôn nửa khuôn mặt chỉ chừa ra cặp mắt diều hâu rất “ác” và ánh nhìn hững hờ đáng sợ. Chú Thượng chạy tới lôi hành lý từ trên xe giúp hắn, có hỏi:

– Tôi tưởng Cậu Út đi hơn tuần nữa mới về?

Hắn bước đi đằng trước nhưng không có trả lời, một đoạn thì dừng lại vài giây, nheo mắt nhìn đám cỏ thảo từng rất xanh mướt bên cạnh cây quỳnh đã bị đạp bấy nhấy vào đêm qua. Chú Thượng nói:

– Hôm qua đánh dữ lắm, tôi ở trong gara cũng không dám ra. Cũng may cậu Chiêu tới kịp.

– Marco sao rồi? – Chất đặc trưng rất ấm và rất lạ tai của Cậu Út vang lên hỏi.

– Hình như còn ở trong nhà, đêm qua từ xa tôi thấy cổ cậu ấy bị rạch, nhưng cũng may chắc không tới động mạch nên bác sĩ cũng làm nhanh lắm rồi đi.

– Hôm qua Chiêu có gọi báo cho tôi, xem như lần này Marco là gặp may.

– Dạ…

Vẫn như thường lệ, nếu Cậu Út không hỏi, sẽ không có ai nhắc tới cái tên Vũ Xương.

Tấn đang ngủ, cảm thấy một luồn gió rét giữa tháng mười lùa vào, mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường nên cửa vừa mở ra, cơn lạnh ập tới khiến vết thương trên người Tấn thêm đau buốt. Cậu rên rỉ vài tiếng, đêm qua chật vật với đám người kia khiến cậu hoàn toàn kiệt sức, nhớ rằng đang ngồi nói chuyện gì đó với Chiêu mà rồi cũng ngủ thiếp đi, tới giờ cũng cảm thấy uể oải không dậy nổi.

Chú Thượng chật vật lôi cái hành lý nặng cồng kềnh lên bậc thang nghe lộp cộp, nhưng Tấn chỉ bị đánh thức khi nghe thấy hương cafe thượng hạng thơm lừng cuốn hút mình. Lúc tỉnh dậy, đập vào mắt cậu hình ảnh của một người đàn ông mặc ba đờ xuy màu đen đứng không xa đó, hắn từ từ cởi bỏ áo, mũ và choàng cổ đưa cho con bé Hảo – cháu dì Thu mang vào trong. Từ người đàn ông kia toát ra loại hơi thở nguy hiểm khiến Tấn phải giật mình tỉnh táo. Cậu thấy hắn đi tới, đứng trước sofa im lặng nhìn xuống mình bằng cặp mắt diều hâu lạnh tanh không một xúc cảm, tim Tấn giờ khắc đó thùng thùng đập loạn trong lòng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Kì lạ thay, cái cảm giác khẩn trương khi hôm qua suýt mất mạng trong tay Thái mặt sẹo lại không bằng thời khắc gặp được người đàn ông này.

Cậu Út năm nay mới hai mươi bảy tuổi, vừa hơn mười sáu tuổi đã theo Chú Nghị gia nhập Đường Lang. Trong Hội, hắn được mệnh danh là gã sói lang quyến rũ nhất. Hắn có một vóc dáng oai nghiêm, làn da đặc trưng nâu khỏe, cái mũi cao kiêu hãnh và một đôi mắt diều hâu lạnh lùng, màu mắt đen tuyền hầu như hòa vào cả màu đen tuyệt đối của đồng tử trông rất quỷ dị. Và cũng có nhiều người cho rằng mắt của hắn là đôi mắt “quỷ” thật, vì khi Cậu Út nhìn thẳng vào mắt người nào đó thì bất kì ai cũng cảm giác như thể linh hồn mình bị bóp nghẹn, đương nhiên đó chỉ toàn là những lời thần linh hóa không có cơ sở, thực chất thì nếu Cậu Út lấy ánh mắt như thế nhìn một ai thì chỉ có thể là hắn đang bóp cổ người đó thật. Từ người Cậu Út còn có loại khí tức toát ra từ bên trong, oai vệ đầy kiêu hãnh như một con sói đầu đàn, Tấn nghĩ, có thể cậu cảm nhận được loại hơi thở nguy hiểm đó mà bản thân trở nên khẩn trương lạ thường.

Tấn không hiểu sao mình phải giả vờ vẫn còn đang ngủ, trong khi đó cậu có thể cảm nhận được cái bóng đen vẫn đứng trước sofa nhìn mình chăm chú rồi một giọng nói trầm ồn cất lên:

– Chưa từng biết anh có thói quen giật mi mắt khi ngủ đấy.

Lúc này Cậu Út đã bỏ sang ghế bên kia ngồi xuống, nâng tách cafe thơm lừng lên hớp một ngụm.

Tấn đằng hắng một tiếng, ngượng ngùng ngồi dậy. Lúc này cậu còn chưa biết được người đàn ông trước mặt mình là “Cậu Út”, cứ nghĩ đó lại là một kẻ thù tới, trong lòng không nhịn được chửi thầm:

– Thằng khốn Vũ Xương này không biết còn đắc tội bao nhiêu người nữa…

– Anh nói cái gì?

– Hả? À…tôi…ý tôi là…không biết trước kia chúng ta có ân oán gì, nhưng thật tiếc, giờ tôi đã quên hết mọi chuyện rồi. Cậu đến tìm tôi đòi mạng, có giết tôi thì tôi cũng không biết mình đã mắc tội gì, cậu trả thù cũng không được thõa mãn, phải không? – Nói xong, Tấn tặng kèm một nụ cười mỉm chi thân ái.

Sắc mặt Cậu Út hơi đen lại, ngay lúc hắn đứng dậy tiến qua chỗ của Tấn, dùng cái ánh mắt “đen thui” kia nhìn cậu khiến mồ hôi cậu lộp bộp rơi xuống má, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi từ phía cầu thang cất lên:

– Cậu Út!

Tấn nghe Marco gọi một tiếng, mồm cậu không tự chủ há ra.

Cậu Út liếc xéo Tấn một cái rồi đi tới chỗ của Marco hỏi:

– Vết thương sao rồi?

– Tôi không sao, thương tích không nghiêm trọng lắm, cũng may hôm qua anh Chiêu dẫn theo anh em qua kịp lúc. Sao Cậu Út biết chuyện ở nhà?

– Dì Thu gọi báo cho tôi.

– Thái mặt sẹo nó ngày càng quá đáng, Cậu Út, cậu cũng nên nói chuyện với Hải Màu một lần.

Cậu Út hừ một tiếng, từ ánh mắt đen tuyền của hắn đột nhiên dâng lên một tầng sát khí khiến người ta không rét mà run, và đúng chất giọng đặc trưng gầm gừ như loài sói, hắn nói:

– Lúc trước là tôi nể tình quan hệ làm ăn thường xuyên với Hải Màu mà để yên cho thằng Thái, nhưng dám tới tận nhà tôi để bắt người, đánh người, thằng chó đó cũng không muốn sống nữa. Hải Màu mà không giải quyết đàn em của nó thì đừng nói tới chuyện xử thằng Thái mặt sẹo, ngay cả nó, tôi cũng chẳng để yên đâu.

– Nói cũng đúng, chúng ta bây giờ đang ở trên cơ nó, với lại ở Đường Lang cậu là người có uy tín nhất, ngay cả lão Sâm, chú Lý, chị Nathan cũng có phần nể mặt cậu, Hải Màu dù cho là cạ cứng của chú Lý, nếu đem ra so sánh cũng chưa chắc gì anh em trong băng hay cả chú Lý ủng hộ nó hơn cậu. Nhưng tôi nghĩ vào lúc này nó cũng không có gan chống lại cậu đâu.

– Không phải không có gan, mà vì nó tự hiểu khả năng của mình thôi. Thằng lươn lẹo đó nếu có cơ hội nhất định cũng sẽ cắn tôi một phát, thế nên mọi chuyện bên Hải Màu vẫn phải quan sát rồi báo lại kĩ càng mọi nhất cử nhất động! À, mà thôi, anh đang bị thương thế này, để mọi chuyện cho Chiêu lo. Về nhà nghỉ một thời gian, sau đó tôi giao cho anh việc quan trọng hơn.

– Dạ, tôi biết rồi Cậu Út!

Marco rời khỏi, trước đó có chạm mặt Tấn một lần ở phòng khách, hai người nhìn nhau, nhưng cái ánh mắt của gã đối với cậu đã không còn cay nghiệt như lần đầu gặp mặt. Tấn thì cảm thấy không hài lòng, trách nói:

– Đã cứu anh ta còn gì? Vậy mà không thèm chào mình một tiếng! Mấy còn người trong giới này thật không hiểu tình người là gì!

Dì Thu thấy Cậu Út có ý định về phòng, chạy theo lên cầu thang hỏi:

– Cậu Út có dùng bữa sáng không? Tôi đã làm xong hết rồi, hay để lát nữa tôi bưng lên lầu cho cậu?

– Tôi chưa muốn ăn, dì pha cho một tôi ly El Injerto mang lên phòng, ban nãy chưa uống hết đã nguội rồi.

– Dạ tôi biết rồi!

– …

– Còn chuyện gì nữa ạ?

– Anh ta ăn gì chưa?

– À…vẫn chưa!

– Dọn đồ cho anh ta ăn, rồi thay băng gạc lại đi, nhìn cái băng gì mà cũ sì.

– Dạ, Cậu Út!

5.

Tấn dùng máy vi tính trong phòng vẽ ra cái bản đồ về nhà mình, tính toán sơ qua thì cũng cách đây ngàn cây số, nếu muốn trở về thì điều tiên quyết phải có chính là phương tiện. Trong gara của Cậu Út hiện tại có hai chiếc xe, một chiếc Huyndai nhìn cũ nát, bụi bặm bám đầy chứng tỏ đã bỏ phế lâu lắm rồi và còn một con Audi A8 loại có kính chống đạn siêu tốt, nhưng điều quan trọng là nếu không có sự cho phép, không ai có thể động vào đồ hắn và điều thứ hai quan trọng hơn là…Tấn không biết chạy xe hơi. Tấn còn nhớ kiếp trước, mình đã sống một cuộc đời bình dân thế nào, tuy học hành không giỏi lắm nhưng miễn cưỡng cũng vào được đại học, tốt nghiệp đại học rồi trở thành nhân viên cho một công ty sản xuất hàng tiêu dùng. Đồng lương không nhiều, dành dụm mấy năm liền mới mua được một chiếc xe máy từ người bạn cũ, rồi sau đó cả mấy tháng sau cậu đều sống bằng mì gói và trứng, lâu lâu chịu không nổi mới chạy sang nhà dì Hạnh xin ăn nhờ. Còn hiện tại, khi nghe thấy mỗi tách cafe El Injerto nhỏ xíu mà Cậu Út uống có giá mấy chục đô, Tấn chỉ biết há hốc mồm, nghĩ thầm khi xưa nếu được uống loại cà phê đắt đỏ đó một lần, chắc cậu không dám đi đái nữa.

Buổi chiều Tấn ở trong phòng tắm ngắm nghía bản thân một hồi, phát hiện ra da mặt đã xấu hơn một chút so với trước. Tô Vũ Xương thực sự đẹp trai, nhưng có điều, để có được một gương mặt đẹp như vậy, cậu ta đã phải tốn công nhiều. Tấn thấy trong phòng tắm này toàn là mỹ phẩm dùng cho da, nào là dưỡng ẩm, làm da căng mịn, nước hoa hồng,…Mặc dù Tấn là gay, nhưng cậu là gay kín, lúc trước cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ dùng mỹ phẩm hay tô son trét phấn để đánh bóng bản thân như con gái. Mấy ngày này thức dậy, vết thương trên ngực chưa hết lại thêm bị đâm ở tay nên sức khỏe yếu kém, thêm phần không thích thoa trét mấy thứ nhờn nhờn dinh dính này nên rốt cuộc…khiến cho da mặt của Vũ Xương bắt đầu xuống sắc một chút, nhưng nhìn chung quy trông cậu có nét gì đó cứng cỏi, mộc mạc, đẹp trai theo một cách khác.

Lúc Tấn ở trong phòng tắm cạo râu, nghe thấy cửa phòng phía ngoài đột ngột mở, cậu liếc nhìn, nhận ra cái gã cao to như cái cột điện biết mặc đồ đang đứng ở đó nhìn mình, giọng vẫn muôn thuở lạnh tanh không cảm xúc, nói:

– Thay đồ nhanh đi, rồi tôi đưa anh về nhà.

– Nhà? Nhà gì?

Ban đầu cứ nghĩ Cậu Út nói đưa Tấn về nhà, là về nhà với ba mẹ, em trai và dì Hạnh, Tấn mừng muốn xỉu, vội vã chạy ra, quên cả trên mặt mình vẫn còn phủ một lớp kem cạo râu nên trông thật ngớ ngẩn. Cậu đứng trước mặt gã đàn ông đang nheo mắt nhìn mình, hồ hởi nói:

– Cậu đưa tôi về thật?

– Trông anh vui quá hả?

– Vui, vui sao lại không vui được? Cậu nói đưa tôi về mà?!

– Anh mất trí thật hay giỡn?

– Quan trọng gì chứ, cậu đưa tôi về nhà là được rồi.

Cậu Út đứng nhìn Tấn thật lâu, như thể hắn đang suy xét, đánh giá rằng Tấn có thậ sự đang diễn kịch như mọi lần hay không. Cuối cùng hắn kết thúc màn đối thoại bằng một tiếng hừ lạnh rồi rời khỏi căn phòng.

Lúc ngồi trên xe, không khí thật căng thẳng. Tấn ngồi bên ghế phụ thỉnh thoảng liếc nhìn qua “gã máu lạnh” một tay đặt trên vô lăng, một tay cầm điếu thuốc nghi ngút khói, hắn đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi và hà khói ra, trong suốt những quá trình lặp đi lặp lại, không một tiếng động, không một câu nói nào được chêm vào. Hôm nay Cậu Út ăn mặc đơn giản, một áo sơ mi đen và quần ghi, nhưng cái hơi thở nguy hiểm của hắn chưa lúc nào dừng lấn áp sang ghế ngồi của Tấn, có lúc Tấn còn cảm thấy con người này còn nguy hiểm hơn cả hổ lang, bề ngoài nhìn thì đẹp trai, ít nói, lầm lầm lì lì thật, nhưng cứ mỗi lúc bị hắn nhìn thẳng vào mắt đi, là cứ như thấy thiên thạch sắp ập xuống đỉnh đầu.

Tấn nghịch hết thứ này tới thứ khác trên xe, sau đó không biết làm gì nữa. Đến một đoạn, cậu lấy bản đồ giấy vẽ tay ra, nhìn vào rồi nói:

– Phía trước quẹo trái, đi thẳng một chút gặp ngã tư rồi quẹo trái lần nữa vào đường lớn. Tới đó thì chỉ đi thẳng đường lớn thôi!

Cậu Út quăng điếu thuốc, rồi quay sang nhìn Tấn. Tấn nín thở một giây. Hắn thình lình giật lấy tờ giấy bản đồ, không thèm nhìn một chút mà ném thẳng qua cửa sổ. Tấn la lên:

– Làm gì vậy?

– Nghĩ cho anh thôi, mấy phút tới mà anh còn nhìn vào cái tờ giấy đó rồi lảm nhảm vớ vẩn, tôi sợ mình đá anh xuống xe mất.

– Nhưng cậu đã nói đưa tôi về nhà mà? Tờ giấy đó là bản đồ, bây giờ không còn nữa thì đi thế nào đây?

– Trong lúc tôi vẫn còn kiên nhẫn, đừng có mà vớ vẩn thêm chút nào nữa. Tô Vũ Xương, cuộc đời của anh chẳng có cái quái gì gọi là thành tựu, thứ duy nhất mà anh có là khả năng diễn và giả ngu để gạt người này.

– Tôi không có gạt ai, nhưng…tôi thật sự không phải là Tô Vũ Xương, bây giờ chỉ cần cậu đưa tôi về nhà của tôi, tôi nhất định làm mọi chuyện sáng…

Câu nói còn chưa dứt, Tấn cảm thấy có cái gì chặn ở yết hầu mình, một gương mặt đáng sợ hơn quỷ ghé lại gần cậu, phả luồn hơi thở nguy hiểm, và giọng nói của Cậu Út rít qua kẽ răng vang lên:
 

Bài tương tự