Truyện Yêu, Là Chết Ở Trong Lòng Một Ít

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
2.

Những giọt nước mắt cứ tuôn rơi trong làn khói trắng hương đèn mờ ảo, khói hương xộc đến cay mũi, mắt cậu cũng đỏ hoe. Tuy nhiên, A Vũ vẫn đứng lì ở đó, như muốn ngắm nhìn lại di ảnh của mẹ mình. Bỗng nhiên từ dưới nhà bếp có tiếng người vọng lên:

– Mày về rồi đấy à ? Lại đây tao bảo chuyện. – theo sau tiếng nói là một dáng người lùn, mập béo, trông khuôn mặt dữ tợn, phát ra cái mùi hôi kinh tởm. Không ai khác, là bố dượng của cậu. Đỗng Thiên Vũ vẫn không quên cái cảnh ngộ éo le của mình, lúc khi cha cậu còn, họ vẫn ở căn nhà này, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, đối với cậu cha là người tuyệt vời nhất. Kể từ ngày cha mất vì tai nạn giao thông, mẹ tái giá, Đỗng Thiên Vũ sống với tên bố dượng độc ác. Những lúc bực bội, hắn đem cơn giận trút hết lên đầu hai mẹ con A Vũ, khiến thiện cảm của cậu với hắn cũng mất đi, thay vào là thái độ căm ghét tột cùng. Cậu nhìn hắn với ánh mắt sắc lẹm như một con dao, khẽ nói trong tiếng nấc:

– Ông muốn gì ?

– Muốn gì hả ? – hắn lại kéo thêm một tràng cười, như vừa trúng giải đặt biệt của một tờ vé sổ số. Rồi lên giọng nói tiếp: “ Mày chỉ là con riêng của mẹ mày, bây giờ nó mất, căn nhà, tài sản, đất đai thuộc về tao, mày không có phần đâu nhé.”

– Không có phần ? Dựa vào đâu nói thế cơ chứ ! Đây là nhà của ba tôi, mẹ tôi dựng nên, ông lấy quyền gì đây ? – cậu nhìn hắn ta với ánh mắt đầy hoài nghi và khinh bỉ.

– Trước khi mẹ mày mất, tao đã đưa nó kí một bản di chúc rồi, còn dấu vân tay đây này. – hắn vừa đưa tờ di chúc vừa cười trong sự thỏa mãn, cứ như một con thú điên, vô nhân tính, vô đạo đức.

– Ông … ông …. Đồ ác độc, vô nhân tính.

– Không nói nhiều, tao sẽ cho mày ở đây một vài ngày, sau đó sẽ phải rời đi thôi con ạ.

– Ông ….

Đỗng Thiên Vũ không nói gì cả, có cãi cũng không lại vì hắn ta có tờ di chúc, lại có lăn tay điểm chỉ, vô ích rồi ! A Vũ đóng mạnh cánh cửa, ngồi một mình trong phòng. Cậu khóc. Khóc rất nhiều, cậu chỉ biết ngồi bên bệ cửa sổ, khóc một cách oan ức. Cuộc đời thế sự xoay vần, lại giống như một canh bạc vận mệnh, tạo hóa cũng thật khéo trêu người …

Những giọt nước mắt, những tiếng nấc khắc khổ, phát ra từ một con người bất hạnh. Tuổi thanh xuân, con đường học vấn trước mắt, không lẽ phải tối lại. Cứ nghĩ rằng thanh xuân một đời người phải trang hoàng lộng lẫy, vậy mà cũng có những cuộc đời với kiếp sống khổ sở.

Thiên Vũ cứ khóc mãi, khóc đến khi cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Trong giấc mơ, cậu mơ thấy cha và mẹ cậu, họ đến bên đứa con đang ngồi khóc nức nở, an ủi, động viên … Họ đưa A Vũ đến những nơi đẹp nhất, đưa cậu đến những cánh đồng cỏ xanh mát trải tít chân trời, đưa cậu đến một rừng hoa dại xinh đẹp, hong khô những giọt nước mắt, cậu cười một nụ cười sau bao nhiêu sự đau khổ …

Thế sự vô thường, đời vốn dĩ là bể khổ. Nếu Thần, Phật, Chúa, Tiên thấy người trong thiên hạ khổ cực đến như vậy, tại sao không ra tay cứu giúp, tại sao lại chỉ biết ngồi đó, được người thờ cung phụng, hay chỉ là một pho tượng, vốn dĩ không có trái tim, nên không thấu nỗi cái đau khổ của thế gian. Bởi vậy mà con người chỉ phải biết tự sức của mình, đứng dậy vươn lên, thoát qua một nỗi đau khổ, cũng như bước vững một bước trên con đường đời.

Đỗng Thiên Vũ tỉnh dậy sau giấc mộng đoàn viên, cậu lau đi những giọt nước mắt, ngồi suy ngẫm lại một chút, ánh mắt đăm chiêu về phía xa xa, ánh mắt sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm, có hồn thật đẹp đẽ. Một hồi lâu, A Vũ mới nhận ra một điều, tự nói với thân mình rằng: “ Nếu đã sống trong đời, thì có ngại gì đau thương mất mác, phải biết tự cứu lấy bản thân, vượt qua giông tố, tìm đến hạnh phúc, đó mới là cái ý nghĩa của một đời người. Đời người sinh ra không phải ai cũng đi trên hoa hồng, mà phải vượt qua chông gai.”

A Vũ đưa ánh mắt về phía chân trời, ngắm mặt trời đang dần lặng xuống. Mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa được đặt trên chiếc mâm bạc làm bằng mây trời, lúc này, ánh trăng đã nhô cao, có một vài ngôi sao sáng trên nền trời chưa tối hẳn. Tạo nên một bức tranh thủy mặc với màu sắc vô cùng tinh tế. Sắc đỏ cam của chiều tà, sắc xám của đêm, và cả mặt trời, mặt trăng, những vì sao, chúng cứ như hòa quyện lại, không chen lấn, thật bình yên hạnh phúc. Cậu chỉ cười nhạc một cái, rồi quay lưng đến tủ quần áo. A Vũ mở tủ quần áo, đem những bộ đồ mà mẹ cậu mua cho bỏ vào trong một cái vali nhỏ, vài vật kỉ niệm trong đời, tất cả chỉ vọn vẹn tron một chiếc vali. Đỗng Thiên Vũ đứng soi mình trong gương, nhìn lại khuôn mặt, nhìn lại thân thể mình – món quà mà cha mẹ ban tặng giá trị nhất. Cậu lau lại khuôn mặt nhem nhuốc, tự an ủi với mình vài câu:

– Thiên hạ rộng lớn, người vô số kể, không lẽ chẳng có nơi nào để mình dung thân hay sao ? Nhất định, nhất định phải chiến thắng số phận, chiến thắng bản thân.

Lúc giờ mặt trời đã lặn xuống, màn đêm buông xuống căn nhà hiu quạnh, chỉ còn lại A Vũ, không biết tên khốn khiếp đó đi đâu rồi. Cả không gian vắng tanh, chỉ còn chiếc bóng đèn mờ mờ ảo ảo đang sáng, ánh sáng yếu ớt nhưng chẳng bao giờ vụt tắt. Cậu đến bên bài vị của mẹ cậu, thắp một nén hương, nói một lời từ biệt, một lời hứa hẹn. Thiên Vũ bước đi, không một lời chào từ biệt, cũng không ngoảnh đầu lại, vì cậu cũng chẳng muốn ở đây để nhìn thấy tên khốn đó.

Đỗng Thiên Vũ lang thang trên con đường dài, bỗng dưng cậu tự cảm thấy cô đơn và bất hạnh biết dường nào. Chỉ còn hai tuần là đến lúc cậu phải nhập học vào trường Đại học Sư phạm A, cậu chẳng biết xoay xở như thế nào, tạm thời phải có chỗ ăn, chỗ ở, việc làm để bươn chải cuộc sống. Bầu trời đêm thật lung linh, ánh trăng non cong cong như nụ cười của một thiếu niên đang độ thanh xuân, cùng với đó là hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Mỗi vì sao là tượng trưng cho một cuộc đời con người, chắc hẳn rằng cha mẹ cậu sẽ là vì sao sáng nhất trong đêm.

A Vũ đi đến quán ăn để làm thêm, cậu thờ thẫn bước đến quán, mới trông thấy, bà chủ quán đã chạy ra hỏi han:

– Thiên Vũ, cháu có sao không, nhà cháu như thế nào rồi ?

– Cháu không sao ! – bà chủ nhìn qua bên chiếc vali, rồi nhìn cậu với đôi mắt hoài nghi, như xoáy sâu vào tâm trí cậu.

– Cháu rời khỏi nhà ?

– Vâng. – giọng cậu buồn buồn, cổ họng đã phát ra tiếng nấc.

– Thôi cháu vào làm đi !

Cậu không nói nhiều, lẳng lặng đi vào trong rửa chén bát. Cả hôm nay, A Vũ cứ như thất thần, không tập trung, đến cả bà chủ quán cũng nhắc nhở cậu mấy lần, thần trí không tốt như thế, chắc hẳn cậu đang rất buồn tủi.

Thấm thoát trôi qua, cũng đã hơn mười một giờ đêm, A Vũ đến trước mặt bà chủ quán, đôi mắt ươn ướt, nhìn bà vẻ cầu khẩn:

– Bà chủ à, hôm nay có thể cho cháu qua đêm tại quán không ?

Bà ấy không trả lời, nhìn cậu, rồi lại hỏi sang vấn đề khác:

– Cháu bỏ nhà đi, là vì sao vậy ?

– Ông ta chiếm đoạt hết tài sản, cháu đành phải ra đi.

– Ồ, ra là vậy.

– Vậy cháu … có thể …. – cổ họng cậu nghẹn ứ lại, lúc này, hơn bao giờ hết, cậu dường như cảm thấy mình thật đáng thương, lòng tự trọng đã vứt đi đâu mất rồi. Cứ như một con vật đáng thương lạc lối ở nơi đầu đường xó chợ.

– Cháu có thể ở tạm nơi này. Nhưng chỉ một đêm, hôm sau không cần làm ở đây, cũng không cần đến nơi này nữa.

– Ơ … bà chủ ! – cậu nhất thời đứng hình, á khẩu, người như hóa đá, không hiểu vì sao bà lại đuổi cậu như vậy. Bà chủ quán chẳng mấy quan tâm, liếc nhìn cậu với kiểu thương hại rồi bước vào trong nhà.

Ánh mắt đó như con dao sắc bén, cứa từng khúc ruột cậu, như đau như cắt khiến cậu lại cảm thấy tủi thân vô cùng. A Vũ đành kê những chiếc bàn lại, tạo thành một chiếc giường nhỏ, ánh điện tắt đi mất, bây giờ chỉ còn lại ánh trăng mờ bạc, cậu nhìn lên ánh trăng, mắt lại nhòa đi vì nước mắt. Cả không gian yên ắng lạ thường, A Vũ nhìn lại quá khứ của mình một lúc, trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu. Những con người vốn dĩ thân thuộc, giờ này cũng lần lược mà bỏ cậu ra đi, đến nơi ở, việc làm cũng thật khó khăn.

Sáng sớm tinh mơ, khi những ánh bình minh ấm áp nhô lên, A Vũ cũng chỉ biết lặng lẽ rời đi, vì nơi đây không phải nhà cậu, bà chủ quán kia cũng không phải người thân thích gì của cậu. Đỗng Thiên Vũ lại mang theo chiếc vali đi trên con đường dài và rộng, những dòng người hối hả, đường phố xe cộ tấp nập lại khiến cậu càng cảm thấy cô đơn, tuyệt vọng. Đằng trước có một quán hoành thánh, cậu đành dừng lại nơi đó, gọi một bát, ăn vội vàng, như thể chưa được ăn món nào ngon như vậy. A Vũ nhớ lại những lúc mẹ cậu nấu hoành thánh, đều rất vừa miệng, rất ngon, nghĩ lại, mắt cậu đã hơi nhòa đi …
 

Bài tương tự