Truyện Tựa Trời Thu Xao Nhãng

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Tôi chạy ra thì thấy anh ta khóc, hai hàng nước mảy chảy dài xuống khuôn mặt của anh ta. Anh của tôi vội kéo tôi vào nhà. Tôi hỏi anh tôi và anh chẳng trả lời câu hỏi nào cả, anh cứ ngồi im mãi, tôi thấy thế nên thôi không hỏi nữa. Rồi tối đó, tôi cứ suy nghĩ, dằn vặt bản thân mình mãi, không hiểu tại sao anh tôi lại nói những lời như thế với anh ấy?? Tại sao anh ấy lại khóc ?? Và còn một chi tiết tôi không hiểu nữa là nó có liên quan đến tôi mà tại sao tôi lại không biết ?? Tôi suy nghĩ một chặp rồi tôi đi ngủ.

Sáng hôm sau là ngày nhập học đầu tiên của tôi tại trường THPT X, tôi chuẩn bị đồng phục của trường. Quần xanh, áo sơ mi trắng, thêm cái cà vạt xanh dương có kẻ sọc nữa, tôi cũng thấy trường tôi đồng phục đẹp thật. Chuẩn bị tươm tất rồi tôi xuống ăn sáng với anh Hai tôi. Vẻ mặt của anh tôi tôi thấy có gì đó thay đổi, mà tôi cũng không quan tâm. Bởi vì một đứa ham ăn như tôi thấy đồ ăn là còn hơn thấy vàng nữa nên tôi cặm cụi ăn rồi đi học.

Tôi xin anh đi học rồi tôi bước ra khỏi cổng. Trời hôm nay mát mẻ thật, nhưng không khí thì rất náo loạn vì có rất nhiều học sinh đi học. Nói chung tôi cũng chẳng thích không gian như thế này, ghét tiếng ồn. Mà tôi cứ mặc kệ nó, đi bộ từ từ và quan sát cảnh vật. Tôi đi từ từ vì bây giờ chỉ mới 6h15, còn quá sớm nhỉ. Đi nhao nhao trên đường rồi cuối cùng tôi cũng thấy trường của mình, nhìn nó to gấp 3, 4 lần trường Trung học mà hồi tôi học ấy. Tôi đi vào trường và thấy các học sinh đang tụ tập vào, hình như bọn họ là những học sinh cùng trường cũ và giờ gặp lại nhau. Tôi đi một chặp thì nghe tiếng nói :

– Bảo Tuấn, Bảo Tuấn.

Tôi quay lại thì thấy có một bạn gái đang quẩy tay kêu tôi lại, tôi đi lại rồi hỏi :

– Bạn là ai ? Mà bạn biết mình à ?

– Sao mà cậu tuyệt tình với tôi nhanh thế chứ, mới vừa học xong cấp hai thôi mà, còn hứa với tôi là học chung trường nữa chứ, Thiên Thanh đây nè ! – Bạn ấy nói.

– Xin lỗi bạn nhé, thực sự mình không nhớ bạn ! – Tôi nói.

– Ừm, cũng chẳng trách được, vì hồi xưa cậu gặp một tai nạn mà ! – Bạn ấy nói.

– Tai nạn ư ?? Thật chứ, ngày xưa tôi bị tai nạn thật à ?? – Tôi hỏi.

– À, ừm … không có gì đâu, thôi đi vào lớp nào !

– Ủa, mình chưa coi lớp của mình nữa, để mình lại xem đã !

– Xem cái gì mà xem nữa, mình xem dùm bạn rồi, bạn với mình chung lớp đó

– Cảm ơn bạn nhé, mình đi thôi nào.

Tôi với Thanh đi vào lớp, thấy các bạn cũng đông đủ rồi, mà chỉ quen mỗi Thanh nên tôi bèn lại chỗ Thanh ngồi nói chuyện làm quen với nhau. Nói chuyện một hồi thì trống vào lớp đánh, tôi thấy thầy của lớp tôi từ từ bước vào. Nhưng… đó là người hàng xóm của tôi, là người mà anh tôi chửi cơ mà !

Tôi chẳng thể hiểu nổi, trong đầu tôi bây giờ cứ suy nghĩ quẩn quanh những thứ gì đâu không, cho đến khi con Thanh nó đập vào đầu tôi “Bạch”, tôi mới tỉnh lại và nói :

– Gì thế Thanh, sao lại đập đầu tôi ?

– Thầy điểm danh đến số thứ tự của ông rồi kìa, kêu có đi ! – Thanh nói.

– Có !! – Tôi nói một cách rõ to.

Và thời gian ngồi điểm danh các học sinh trong lớp trôi qua một cách nhàm chán, rồi tới cái công đoạn phân lớp trưởng lớp phó, nhàm chán quá đi thôi. Đang ngồi thì thầy nói:

– Thầy sẽ lấy danh sách điểm năm lớp 9 của các em, ai điểm cao nhất sẽ làm lớp trưởng và giảm dần xuống lớp phó, tổ trưởng,… Nên thứ nhất, Bảo Tuấn, em làm lớp trưởng nhé.

Tôi nghe thầy nói mà mất hồn, lớp trưởng gì cơ chứ, từ bé đến giờ chưa làm lần nào cơ mà, rồi tôi nói thầy:

– À thầy ơi, cho em xin phép nói, em từ bé đến giờ đi học chưa làm lớp trưởng lần nào, thầy có thể xem các bạn trong lớp ai đã từng làm lớp trường rồi thì có thể cho bạn làm được không ạ ?

– Thì em cứ làm đi cho có kinh nghiệm, tôi đã nói rồi thì làm đi, không được cãi lời tôi !! – Thầy nói.

Tôi ngậm ngùi mà nhận cái chức lớp trưởng này, bởi vì tôi biết cãi thầy giáo của mình là một điều không tốt. Sau khi phân xong thì thầy nói:

– Rồi, xong rồi đúng không, các em về đi, lớp trưởng ở lại đi theo tôi tôi bàn chuyện về lớp mình chút nhé.

-Dạ ! – Tôi nói trong sự mệt mỏi.

Tôi chào con Thanh rồi lấy cặp đi theo thầy, đi đến phòng giáo viên, nhưng lạ thật phòng thì chẳng có một ai cả, tôi ngạc nhiên thật. Sau đó tôi hỏi thầy :

– À thầy có chuyện gì không ạ, mà tại sao phòng giáo viên lại vắng thế ?
 

Bài tương tự