Truyện Tử Vi Tác Giả: Hồng Ngọc

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Sáng nào Gia Vũ cũng dậy sớm để chạy bộ và sau khi chạy nhiều vòng trong công viên Gia Vũ mới dừng lại để nghỉ. Trở ra ngoài xe lấy chai nước Gia Vũ ngồi xuống băng ghế đá mở nắp chai nước để uống. Có nhiều người cũng đang tập thể dục gần đấy và Gia Vũ để ý thấy một người đàn ông đang đứng nói chuyện điện thoại mà có vẻ như hắn ta còn đảo mắt quan sát gì đó ở xung quanh.

Khoảng mấy phút sau, một chiếc ô tô màu đen đỗ lại đón hắn và Gia Vũ nhớ ra mình cũng phải về chuẩn bị đi làm.

Hôm nay, là cuối tuần nên ngân hàng cũng ít có khách hàng tới giao dịch. Gia Vũ tới vừa kịp giờ để vào phòng họp. Nhưng rồi bất ngờ có chuyện xảy ra. Một nhóm người đeo mặt nạ còn trang bị luôn cả súng, bọn chúng nhanh chóng khống chế toàn bộ nhân viên đang có mặt trong ngân hàng và phá hỏng hệ thống chuông báo động kết nối với sở cảnh sat. Một tên tóm lấy Gia Vũ và lúc này cậu thực sự sợ tới mức không còn có thể thốt được nên lời. Hắn dí súng vào bên thái dương của Gia Vũ rồi ra lệnh cho cậu phải đưa mã két của ngân hàng cho hắn. Gia Vũ răm rắp làm theo bởi sự thực thì ở trong hoàn cảnh này có ai mà không sợ chết không riêng gì cậu. Bọn cướp lấy tiền xong đang chuẩn bị rút thì cảnh sát tới. Tên cướp lại một lần nữa tóm cổ Gia Vũ lôi ra ngay trước cửa chính của ngân hàng buộc cảnh sát phải hạ súng để bọn chúng rời đi. Nhưng cảnh sát luôn là những người không thích thỏa thuận với tội phạm và một cuốc chiến súng đạn đã nổ ra. Những viên đạn lạc đã làm chết một nhân viên ngân hàng, tên cướp khống chế Gia Vũ thì bị thương ở vai. Khi đối mặt với cảnh sát hắh vòng tay che mắt Gia Vũ lại rồi bắn chết viên sĩ quan chỉ vì viên sĩ quan chậm hơn hắn ta. Sau màn đấu súng đồng bọn của hắn cũng đã ra được xe và tẩu thoát cùng hắn. Gia Vũ ngồi bó gối trong một góc nhìn toàn cảnh ngân hàng giờ đây như đống đổ nát, có người bị thương và cũng có người chết. Nhân viên y tế cũng có mặt và Gia Vũ cũng được đưa tới bệnh viện vì họ thấy trên người cậu dính đầy máu. Nhưng họ đâu biết rằng máu đó không phải của Gia Vũ mà là của tên cướp bị bắn trọng thương đã để lại.

Nằm trong phòng bệnh, Gia Vũ cứ mãi ám ảnh về vụ cướp và cậu còn nhớ rất rõ tên cướp đã không hề muốn cậu phải chứng kiến hắn nổ súng giết người. Minh Nguyệt vừa xuống máy bay là lập tức đến ngay bệnh viện để thăm Gia Vũ. Gia Vũ nằm viện hết một ngày đến sáng chủ nhật cậu cũng được bác sĩ cho xuất viện. Trở về nhà, dù không hề bị thương tích gì nhưng tinh thần của Vũ vẫn còn chưa hết hoảng loạn khi bản thân cậu bị một trong những tên cướp dí súng vào đầu bắt làm con tin. Chuyện mà chỉ tưởng ở trong phim mới có, chứ ai ngờ ngoài đời thực nó lại xảy ra với chính Gia vũ.

Hôm nay, cũng là ngày Trung Nguyễn chuẩn bị đáp chuyến bay về lại thành phố, anh vừa thay đồ xong thì người trợ

lý của anh lên tới.

– Anh Nguyễn, đến giờ phải ra sân bay rồi.

Trung Nguyễn cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng trước người trợ Lý xách vali hành lý đi phía sau lưng anh. Dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông Trung Nguyễn vẫn còn trẻ hơn so với tuổi của mình. Trung Nguyễn có dáng người cao lớn, gương mặt điển trai góc cạnh trông rất phong độ. Con người của Trung Nguyễn dù là khi ở nhà hay ra ngoài thì anh cũng đều rất kiệm lời. Tuy nhiên sự lạnh lùng của anh lại càng làm cho các cô gái trẻ si mê. Nhưng dường như Trung Nguyễn chỉ có mỗi tình yêu dành cho người vợ của mình.

Trong lúc ngồi chờ làm thủ tục Trung Nguyễn xem tivi đang phát bản tin an ninh nổi bật trong tuần và anh nhìn thấy hình ảnh của Gia Vũ, cậu cũng là con tin may mắn không bị tên cướp làm hại. Nhưng Trung Nguyễn không có số điện thoại của Gia Vũ thì làm sao mà liên lạc được với cậu. Có điều Trung Nguyễn lại biết rất rõ về ngân hàng nơi mà Gia Vũ đang làm việc.

Nằm trên so pha Gia Vũ hướng mắt nhìn vào bếp Minh Nguyệt đang pha ly sữa và bưng ra để xuống bàn.

– Ngồi dậy uống hết ly sữa này đi. Mau lên!

Gia Vũ nhìn ly sữa đầy đang bốc khói mà thấy ngán, cậu nhắm lại không muốn ngồi dậy nhưng đã bị Minh Nguyệt tóm lấy tay kéo dựng cậu lên.

– Trông cậu cứ như người bị ốm nặng ấy. Rõ ràng là bác sĩ đã nói cậu không có sao rồi mà.

Gia Vũ nói.

– Phải rồi, cậu cứ thử để cho tên cướp dí súng vào đầu xem cậu sẽ cảm thấy thế nào.

– Đương nhiên là sẽ rất sợ rồi. Nhưng mà chuyện cũng đã qua không lẽ cậu cứ suy nghĩ về nó để rồi biến mình thành một bệnh nhân hay sao chứ. Nói cho cậu biết nha, trong số bạn bè của cậu mình là đứa tốt với cậu nhất đó. Mau uống sữa đi. Từ lúc ở bện viện về tới giờ cậu đã không ăn gì rồi.

Gia Vũ nhăn mặt lắc đầu.

– Minh không uống nổi đâu.

Tiếng chuông điện thoại bàn reo và Minh Nguyệt nhìn Gia Vũ:

– Ai mà gọi vào số máy bàn vậy?

– Thì cậu nghe máy xem là ai gọi.

Gia Vũ đứng lên bỏ đi vào phòng ngủ nằm tiếp. Minh Nguyệt nhấc máy lên nghe.

– Alô! Xin lỗi là ai gọi vậy ạ?

Giọng Trung Nguyễn cất lên thật trầm.

– Xin lỗi, tôi muốn tìm Gia Vũ.

Minh Nguyệt nghe giọng nói rất quen và cô nghĩ ngay đến Trung Nguyễn. Ngay lập tức cô phóng vào phòng lôi Gia Vũ ngồi dậy và nói thật nhỏ:

– Mau nghe điện thoại đi anh Trung Nguyễn tìm cậu đó!

Gia Vũ cầm lấy điện thoại và đi ngược trở ra phòng khách ngồi xuống so pha rồi nói:

– Alô, tôi nghe đây.

– Gia Vũ, là bác đây.

– Dạ chào bác, bác gọi cho cháu có gì không ạ?

– Bác vừa xem tin tức nên gọi để hỏi thăm cháu, cháu không sao chứ?

– Dạ, cháu không sao.

– Vậy thì tốt rồi. Xin lỗi bác phải lên máy bay, lúc khác bác sẽ gọi cho cháu.

– Vâng, chào bác!

Trung Nguyễn cúp máy Gia Vũ cũng để điện thoại trở lại bàn Minh Nguyệt đi ra ôm vai cậu.

– Sao chưa gì đã nghỉ nói rồi.

– Người ta phải lên máy bay chị hai à.

Minh Nguyệt cười trêu chọc Gia Vũ.

– Chết nha cưng, dám gọi bố chồng là người ta luôn.

Gia Vũ quay qua cầm lấy gối đập lên người của Minh Nguyệt.

– Nói lung tung gì vậy?

– Thì cậu mới nói còn gì. Nhưng có cơ hội nói chuyện như vậy sao cậu không xin số di động của anh Trung Nguyễn?

– Thôi đi, khi không hỏi xin số máy của ông ấy thì kì lắm.

– Kì gì chứ, dù sao cũng là chỗ quen biết mà.

– Thôi mình đi nằm nghỉ đây, đừng phiền mình nữa nha.

– Ê, vậy còn ly sữa?

– Cậu pha rồi thì uống đi.

Gia vũ lại bỏ đi vào phòng và Minh Nguyệt bưng ly sữa lên uống một ngụm nhưng luôn cả cô cũng thấy ngán không thể uống nổi.
 

Bài tương tự