Truyện Tổng Tài Háo Sắc, Đừng Dễ Dàng Ôn Nhu Như Vậy!

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2. Hương gạo

Sáng sớm hôm sau người kia thức dậy đã không thấy Lý Khải Doanh đâu nữa liền nhanh chóng thu dọn quần áo ra ngoài lĩnh tiền rồi lưu luyến rời đi, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn, có cơ hội qua đêm với một người suất sắc như vậy, tiếc là mỗi người đều không có cơ hội thứ hai.

Lý Khải Doanh cùng người đêm qua vận động xong cũng không có ngủ lại, trực tiếp đi tắm rửa rồi trở về phòng mình.

Lý Khải Doanh là con người mê cái đẹp, qua đêm cùng nhiều người đẹp như thế đã thành thói quen. Trước đây chỉ là vài ba ngày lại đến các quán bar có thể ngẫu nhiên sẽ chọn lựa một người, nhưng từ khi chuyển ra ở riêng thì chuyện này trở nên thường xuyên hơn và cuối cùng biến thành hàng đêm. Hàng đêm cấp dưới của ánh sẽ tìm đến các địa phương tìm một vài người có nhan sắc đến cho anh, người đem đến nếu Lý Khải Doanh nói ‘Đẹp’ sẽ được chọn, trong số những người được chọn lại tùy ý chọn một. Cách làm của anh có chút giống các Vương gia thời xưa khi chọn cung nữ, tiểu thiếp đến thị tẩm, các thuộc hạ đều ngầm tự hỏi anh có phải vị Vương gia nào đó xuyên đến đây không, nhưng điều này trăm ngàn vạn lần không dám nói ra.

Thực ra thì Lý Khải Doanh cũng không quá kén chọn, cứ đẹp là được, anh chỉ ngẫu nhiên. Cho đến hiện tại, số người lưu lại bên anh cũng chỉ đến trên đầu ngón tay lại còn thường xuyên thay đổi, những người này đều là chỉ đẹp không đủ mà còn phải có năng lực hỗ trợ anh nhưng rồi đại đa số đều xin nghỉ việc vì không chịu được tính cách tùy hứng của anh. Lý Khải Doanh chưa bao giờ thấy chuyện này có gì to tát.

Lý Khải Doanh thức cả đêm để nghiên cứu bản hợp đồng chuẩn bị ký với công ti đối tác, lại xem qua tư liệu của các công ti đánh vào sinh ý của Lý gia với ý đồ xấu.

Cộc! Cộc!

Đang định đi chợp mắt một lát thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, Lý Khải Doanh liền nán lại ngồi tại ghế làm việc.

”Vào đi.”

Bước vào là Diệp Hồng, trên tay cậu cầm một cốc ca cao còn nóng. Đem đến để trên bàn làm việc của Lý Khải Doanh, Diệp Hồng nhẹ nhàng nói:

”Thiếu gia, ngài thức cả đêm như vậy không tốt nên ta pha ca cao cho ngài uống.”

”Được rồi cứ để đấy đi.”

Nói rồi Lý Khải Doanh mệt mỏi đứng dậy hướng phía cửa đi ra định quay về phòng ngủ, hôm nay không có cuộc họp nào nên anh sẽ ở nhà. Vừa mới xoay người đi được một biệc cổ tay anh đã bị kéo lại rồi một lực khá lớn xoay người anh lại.

Diệp Hồng dùng sức kéo Lý Khải Doanh cúi thấp xuống rồi nhón chân hôn anh một cái, gương mặt xinh đẹp thoáng đỏ lên, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh nhỏ giọng nỉ non:

”Thiếu gia…”

Lý Khải Doanh tĩnh lặng như hồ thu trước vẻ đẹp phong tình vạn chủng của Diệp Hồng, anh chỉ đơn giản vuốt mặt cậu rồi rót xuống một nụ hôn cũng không làm gì khác.

”Hôm nay ta rất mệt.”, nói rồi đi thẳng về phòng ngủ để Diệp Hồng đứng lại trong phòng làm việc vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng dáng mình.

Lý Khải Doanh quay về phòng ngủ cũng không ngủ sâu, ngủ đến nửa buổi liền tỉnh, đầu óc vẫn có chút choáng vì thức đêm. Thức dậy rồi lại quay trở về phòng làm việc tiếp tục công việc dang dở.

Nhoáng một cái trời đã lại chuyển tối, đêm rất nhanh tiến đến. Đúng 11h theo thói quen anh lại đến căn phòng ở cuối hành lang.

Bên trong phòng chỉ bật đèn ngủ màu vàng cam mờ ảo, trong phòng có hết thảy 7 người, đều là diện mạo xinh đẹp, bất quá nhìn đi nhìn lại vẫn thấy những nữ nhân kia có điểm rất giống nhau, chỉ có thiếu niên nhỏ bé ngồi cuối giường là làm dậy dục vọng trong Lý Khải Doanh. Anh liền không nhiều lời chọn luôn thiếu niên kia.

Thiếu niên dường như đã làm chuyện này rất nhiều lần, thao tác thực cẩn trọng chính xác. Sau một đêm mây mưa triền miên, hôm nay lần đầu tiên Lý Khải Doanh phá lệ sau khi làm xong, tắm rửa sạch sẽ lại quay trở lại giường nằm cùng với thiếu niên kia, thiếu niên cũng không dị nghị nằm cùng Lý Khải Doanh.

”Ngươi tên gì?”

”Tước Hạo.”

”Tước Hạo, cái tên rất mạnh mẽ.”, Lý Khải Doanh gật gù tán thưởng, cũng không biết như thế nào để hỏi tại sao cái tên mạnh mẽ như vậy nhưng lại đi làm cái nghề này đành đơn giản hỏi một câu,”Ngươi sao lại làm nghề này?”

”Tôi đâu còn lựa chọn nào khác.”, Tước Hạo trả lời giọng có chút nghẹn ngào,”Gia đình vốn nghèo, tôi học cũng không được học hết sơ trung, lên thành phố làm việc mấy năm, làm đủ mọi việc nặng nhẹ nhưng vẫn chỉ nay đây mai đó, về sau có một chị giới thiệu cho tôi nghề này, thu nhập cũng khá khẩm hơn. Tất cả cũng nhờ cha mẹ đã cho ta khuôn mặt này…”, nói đến đây Tước Hạo liền sụt sịt.

Lý Khải Doanh có điểm luống cuống, chưa bao giờ có người nào khóc trước mặt anh nên anh không biết phải làm sao, cuối cùng cũng không có mở miệng an ủi chỉ nằm im. Qua đi một lúc, Tước Hạo thôi không sụt sịt anh mới lên tiếng:

”Ngươi nói xem quê ngươi có nhiều người đẹp hay không?”

”Nếu nói đẹp thì làng của tôi quả thực đẹp từ cảnh đến người. Nếu ngài muốn chiêm ngưỡng tôi liền chỉ đường cho ngài, nói bằng lời sợ miêu tả không đủ chân thực.”

”Được, ngày mai đưa ta đến làng ngươi.”

Tước Hạo quay đầu nhìn Lý Khải Doanh tỏ vẻ ngạc nhiên, không nghĩ người này sẽ hứng thú với quê hương của mình chỉ bằng lời nói. Lý Khải Doanh đáp ứng xong mới nhận thức được mình vừa nói cái gì, anh cũng ngạc nhiên, dù rằng anh đam mê cái đẹp, nói đến cái đẹp sẽ không kiềm chế được ham muốn của bản thân, nhưng đến mức chỉ vì lời nói liền hứng thú thật là lần đầu tiên. Chỉ là lời nói nhưng trong thâm tâm anh có một phần muốn chứng thực nên anh cũng không băn khoăn nhiều, chỉ bỏ lại một câu ngủ đi liền đứng dậy về phòng của mình.

Ngày hôm sau vừa vặn là ngày nghỉ, Lý Khải Doanh liền tự mình lái xe mang Tước Hạo đi đến làng cậu ta, đương nhiên anh có mang theo cả Diệp Hồng cùng một trợ lý khác nữa. Diệp Hồng đối với Lý Khải Doanh có tình ý, thấy anh cư nhiên mang một người về tận làng của cậu ta liền không thích, luận sắc đẹp cậu cũng đâu có thua kém cậu ta, luận năng lực thì còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Hôm nay Lý Khải Doanh cố ý chọn chiếc xe kiểu dáng phổ thông nhất trong gara ô tô, cũng chỉ là đi về một làng quê, không cần quá phô trương.

Đoàn người xuất phát từ sáng sớm đến gần trưa mới đến nơi, sự ồn ã xô bồ của thành thị đã lui lại phía sau từ lâu, những dãy núi đá vôi cùng cánh đồng lúa dần trải dài ra hai bên đường. Lý Khải Doanh mở cửa sổ xe, gió mát mang theo hương lúa chín tràn ngập trong xe.

Đúng như lời Tước Hạo nói, phong cảnh nơi đây rất đẹp. Đã đi qua nhiều làng mạc, trước mỗi cổng làng đều trồng một loại cây, Tước Hạo nói đó là cây tượng trưng, đó là loại cây gì mang ý nghĩa như nào thì người làng đó liền như thế. Lúc đi đến một cổng làng có đề tên Ban Chi Hoa cùng hai cái cây vừa lớn vừa cao xanh mướt hai bên Tước Hạo liền nói rẽ vào trong đó.

”Ban Chi Hoa là tên gọi cổ truyền của cây hoa gạo, hai cái cây to kia chính là hai cây hoa gạo lâu đời nhất trong làng.”, Tước Hạo giải thích.

”Nói nghe xem hoa gạo có ý nghĩa gì?”

”Hoa gạo chân chất, mộc mạc, dân dã, không đài các, kiêu sa, mang vẻ đẹp chân phương nhưng lại có sức cuốn hút rất kỳ lạ. Đó chính là con người làng tôi.”, nói đến đây Tước Hạo lại nở nụ cười ôn hòa, Lý Khải Doanh liếc một cái liền càng thêm chứn thực về vẻ đẹp của người làng này, mong sẽ không làm anh thất vọng.

Tước Hạo nói tiếp,”Bây giờ hoa gạo chưa nở, nếu ngài quay lại vào tháng ba sẽ thấy được hoa gạo rực rỡ như thế nào.”

Trong xe lại trở về im lặng. Đi càng sâu đoàn người càng thấy sự náo nhiệt trong làng, lồng đèn đủ màu sắc được treo khắp nơi, người dân trên đường tấp nập qua lại.

Lý Khải Doanh tìm một mô đất trống tương đối thoáng mát liền đánh xe vào đó rồi theo Tước Hạo mang đoàn người vào làng.

”Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là lễ Vụ Mùa ở làng tôi.”, Tước Hạo vừa đi vừa nói.

”Lễ Vụ Mùa?”, Diệp Hồng tự nhận học thức cao nhưng chưa từng nghe qua tên lễ hội này.

”Là lễ mừng vụ mùa bội thu, năm nào lúa má hoa quả thu hoạch tốt làng tôi đều tổ chức lễ hội này.”

Đoàn người hòa vào dòng người qua lại, Tước Hạo nói cậu ta sẽ dẫn đoàn người về nhà cậu ta nghỉ ngơi.

Lý Khải Doanh đi trên đường thầm cảm thán, quả nhiên lời Tước Hạo nói không sai, người làng này trai gái đều đẹp, là nét đẹp rất riêng ít thấy ở thành phố. Ở thành phố hiện đại người nào cũng hao hao giống người nào, để tìm được một nét riêng thực sự nổi bật là quá ít, ở đây lại khác, cũng là vài người lại có một người giống người trước nhưng đều là rất riêng, thật sự là chốn thiên đường nhân gian mà. Lý Khải Doanh hận vì sao không tìm ra chỗ này sớm hơn, hận không thể đem toàn bộ làng này về nhà mình. Không rõ các làng khác như nào nhưng chỉ riêng làng này thôi, Lý Khải Doanh một con người yêu thích cái đẹp có trình độ thâm niên nhận định đây là một nơi có núi chống lưng có tiền sông trước mặt. (Tiếu: Hóng hớt phong thủy thấy nói địa hình như này rất dễ sinh ra người xinh đẹp và tài giỏi hị hị :vv)

Đang mông lung suy nghĩ bỗng nhiên một luồng hương thơm bay vào khứu giác của Lý Khải Doanh. Đây không phải nước hoa, đây giống như là hương từ cây hoa gạo, vừa đi qua rất nhiều cây nên anh không thể nào nhầm được.

Lý Khải Doanh vội xoay người lại nhưng hương thơm kia đã biến mất ngay tức khắc.

”Thiếu gia??”

Diệp Hồng đi ở phía trước bỗng nhiên không thấy Lý Khải Doanh đâu nữa liền lo lắng chạy lại tìm liền thấy anh đang thâm trầm đứng giữa dòng người.

Lý Khải Doanh nghe tiếng Diệp Hồng gọi liền quay lại, không rõ vì cái gì thần trí lại mất bình tĩnh như thế, hoặc có lẽ đúng như Tước Hạo nói, dù cho hoa gạo không đặc biệt nhưng lại khiến người ta phải chú ý. Kỳ lạ chính là trên đường nhiều người, nhưng hương thơm kia chỉ thoáng qua lại lưu vị sâu sắc trong khứu giác của anh.
 

Bài tương tự