Truyện Tôi Đứng, Tôi Ngồi Và Tôi Đợi

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 2: Cậu bạn sau lưng

Hôm nay có lẽ là ngày vui nên Thành định sẽ mua vài lon bia uống cho mát người đây.

-Bán mấy lon bia đi!-Bước vào một cửa hàng nhỏ trong có xó tối tăm cuối phố, Thành là ưỡn ngực miệng nói lớn như ta đây là người trưởng thành.

Người bán hàng nhìn Thành hồi lâu rồi chỉ thầm lắc lắc cái đàu, không đồng ý bán cho. Người này lấy ra vài chai nước ngọt đặt lên quầy bán, chỉ muốn bán cho Thành mỗi thứ này. Có lộn không vậy chứ!

-Gì đây…Ai mua mấy chai này, mua bia kìa. Lấy bia ra đây nhanh lên.-Tính ra hôm nay ngày vui mà sao cái người bán làm mất hứng quá đi.

-Cậu là học sinh sao tôi bán bia cho được, lấy chai nước uống đỡ đi.-Người này chẳng muốn nói nhiều cùng Thành nên quay người muốn bỏ đi.

Thành là tức điên lên được, sao lại có thằng khùng nào lại không bán đồ cho khách chứ. À mà thằng bán này giống giống ai đó? Ai vậy? Ngẫm ngẫm suy suy trong đôi phút miệng liền mở to hết cỡ nói lớn.

-Bạn ngồi sau lưng tôi đúng không? Tên gì thì tôi không nhớ…Mau bán cho tôi bia nhanh lên, dù gì cũng bạn chung lớp.-Thành vừa mở miệng nói vài câu người kia đã dừng bước mà đi nhanh lại chỗ cậu.

-Tôi đã nói không bán bia cho học sinh, có nghe không hả!-Cậu bạn này bỗng nhăn mặt nói lớn vào mặt Thành. Nhỏ con mà có hơi hám lớn thế đấy.

Đôi co cùng cậu bạn một lúc cảm thấy chẳng thể mua được nên định rời đi kiếm một chỗ khác bán cho vài lon bia, thì ở đâu ra một ông cao lớn ánh mắt độc dữ nhìn cậu bạn cùng lớp. Mà cậu bạn này thì lại chẳng hay biết có ai ngay đằng sau.

-Thằng ch* này, mày sao không bán…Tháng này không có tiền mày cạp đất mà ăn đi…Tránh ra tao bán.-Lão đàn ông to lớn làm Thành có chút ghê sợ. Bàn tay lão đàn ông lớn muốn hơn mặt cậu, thế mà xoè bàn tay tán liên tiếp vào đầu vào mặt cậu bạn cùng lớp.

Mau chóng chuồn khỏi đây thôi, cái cửa hàng này gây ám ảnh quá đi. Thành này thề chẳng quay lại lần hai.

-Thằng ch* này, mày còn dám liếc tao hả…Mất dạy!-Dù đi xa đã hơn mười mấy bước lớn thế mà Thành vẫn nghe tiếng khàn đặc của lão đàn ông lồng lộng vậy, còn tiếng vài cái tán “bốp” vang ra cùng tiếng lão. Lão già này ác thật đấy!

Thành là bỗng nhiên co chân chạy đại đi đâu cho cái cửa hàng đó khuất khỏi mắt mắt mình. Đi vào đại một cái ngõ cụt thì thở thào một cái cho nhẹ người, Thành là thầm cảm ơn trời đất may mà bản thân không một chút quan hệ thân thiết với cậu bạn kia không là chắc bay vô can ngăn hay đấm thẳng mặt ông ta mất. Thành là không đùa đâu, nhớ chuyện cách đây hai năm là xem sao, Thành đây chính là không biết cái mạng nhỏ của mình mà ra tay bảo vệ thằng Long bạn thân đã đánh tay đôi với dượng nó một trận lớn. Tuy không thắng hay có công vẻ vang gì nhưng bản thân và bạn bè luôn công nhận thằng Thành biết xả thân vì bạn thân thiết, vì người mình yêu thương. Tiếc là cậu bạn cùng lớp kia không nằm trong danh sách bạn Thành này!

An ổn ngồi bệt dưới đất, tay mở lon bia đưa lên kề miệng, cổ họng thì nuốt từng ngụm bia lớn. Thành uống bia đã thành thói quen, cứ hai ba ngài là làm vài lon bia thế nên chẳng cần lo ngại sẽ say xỉn dễ dàng!

-…-Ngẫm ngẫm suy suy một hồi thì thấy cậu bạn cùng lớp đã đứng trước mặt, cậu ta người khom khom, hai tay bấy chặt đầu gối, miệng mở lớn mà ra sức thở hổn hển. Chắc hẳn chạy “bán sống bán chết” rồi cái lão kia nhìn ghê gớm vậy mà.

Cậu bạn này sức còn chưa hồi phục thì tay đã vội cướp ngay lon bia Thành đang cầm, cậu ta uống “ực ực” thật nhanh để rồi sặc luôn ấy chứ. Thành xem xét một lúc thì phát hiện cậu ta là không biết uống bia đâu, cố gượng cũng chẳng được.

-Ê, bia này tôi mua à…Nhà mở tiệm bán thì lấy mà uống…-Thànhđứng phắt dậy, tay nhanh lấy lại lon bia rồi chẳng quên mắng cho hai ba câu.

-….-Cậu bạn này vẫn chung thuỷ không nói gì, đôi chân khuỵ dưới đất, ép sát lung vào từng mà bắt đầu khóc. Tay chân co ro, tấm lưng run lên cùng lồng ngực, cậu ta khóc dữ dội, nước mắt như ly nước vỡ mà tràn ra.

Thành là ngỡ ngàng, nhưng vẫn là ngồi cạnh xem với xét đi. Từng cái vết bàn tay in hằng trên mặt và trên cổ cậu ta làm Thành bất chợt đau xót thì phải.

-“Bạn ngồi sau lưng tôi”, khóc nhiều không phải lúc nào cũng thoải mái đâu. Nói cho bạn biết nhá hồi chiều này tôi đã đánh một trận với thằng đội trưởng đội banh trường mình, nó đấm cũng đau phết nhưng tôi đã khóc đâu. Lúc ra khỏi sân tôi còn quăng luôn đôi giày đinh nữa…Tôi thích đá banh lắm nhưng rồi cũng không thể theo mãi được! “Bạn ngồi sau lưng tôi” sao không giống như tôi này, bỏ m* chỗ đó mà đi, đấm ông kia một cái…

Cậu bạn dường như nghiêng đầu nhìn Thành, cậu ta im lặng một hồi rồi chậm rãi nói.

-Đó là nhà tôi, ông già đó là cha tôi…Bỏ nhà tôi sẽ đi đâu, đấm ông già đó một cái cậu nghĩ tôi toàn mạng không!

Đôi lông mày nhướng lên như đặt cho Thành một cậu hỏi lớn! Trả lời thử xem!

-…-Thành đây là có hơi im lặng, hẳn là biết bản thân đã nói hố rồi.

Cậu bạn đứng dậy phủi phủi mộng vài cái liền bỏ đi, để lại Thành còn có chút bối rối không biết nên trả lời ra sao.

-Vậy đi cùng tôi…-Vụt đứng dậy, Thành nói lớn.

-Đồ điên!-Cậu bạn chỉ nghiêng nhẹ đầu, miệng mấp máy hai chữ.
 

Bài tương tự