Truyện Tình Yêu Với Thằng Nhóc Lớp 5

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Cáo lỗi các bạn, mình nhầm tên nhân vật chính, đó là Trần Hải Đăng, không phải Trần Hải Duy. Thật lòng cáo lỗi.!

Buổi chiều mát mẻ tại biệt thự Kim Tiên. Xe dừng tại cổng, Thành Hải bước xuống và sau đó là Hải Đăng. Bảo vệ mở cổng và bà Ava nhanh chóng chạy ra xách đồ đạc.

– Ấy, bác để tôi xách được rồi, chứ nặng đấy!

– Thưa ông, để tôi và tài xế Phong mang vào.

– Được rồi. Phiền bác.

Kim Tiên cũng bước ra chào đón nồng nhiệt.

– Oh. Hai ba con đến rồi ư! Ta vào trong nào! Ava, bà và Phong mang những cái vali đồ này vào phòng ông và cậu.

Trước mắt Hải Đăng là ngôi biệt thự Kim Tiên nguy nga. Nội phòng khách cũng đủ làm người ta choáng ngợp. Không thể chịu nổi những câu chuyện sến súa đưa cành me cây liễu của ông bà này, Hải Đăng xin phép dạo quanh nhà. Công nhận nhà đẹp thật, nhưng về đây rồi thì biết chơi với ai? Nghe mà thấy chán. Đi lòng vòng trên tầng 2, dần dần cũng ra ban công. Hải Đăng chợt thấy có một thằng nhóc đang ngủ ngon lành trên cái xích đu. Ơ, đứa nào đây?? Mình nhớ cô Tiên đâu có con sống cùng mà.!

– Này, em trai! Này… – Đăng lay người thằng bé.

– Hơ… Úi giời, ai thế này?? – Nó giật mình.

– Em là ai?

– Khoan, anh ở đâu ra vậy? Anh là ai? Sao anh vào được đây?? A, ăn trộm! Ăn trộm bớ người ta, ăn… – Huy Phương la lên.

– Nè nè, anh không phải trộm! Nè! Nè!

– Hơ, ăn trộm mà không phải ăn trộm!? Chứ sao anh vào được đây? Anh chui từ đường nào vào? A, anh đừng có bắt cóc em bán qua Trung Quốc? A, bà Ava ơi nhà mình bị trộm vào!.. Bà…

– Im lặng nào! Anh không phải trộm! Anh là… Khoan, mà em là ai? Em con cô Kim Tiên hả?

– Ơ không! Em là giúp việc.

– Mợ! Làm quá lên! Anh hết hồn! Anh là Hải Đăng.

– A! Ra anh là anh Đăng con của ông Hải. Úi giời, anh không nói sớm, em tưởng trộm. Em xin lỗi anh nha anh Đăng. Hì. – Nhóc Phương vội đứng tót dậy, lùi ra 2 mét.

Huy Phương giang rộng hai tay, chân hơi chùn xuống, vặn vẹo 1 chút. Hải Đăng thấy kì mà không nó làm trò gì!

– 2 3… Chào mừng anh Hải Đăng đến với ngôi nhà này! Xin chúc anh thấy vui vẻ mỗi ngày từ hai tư đến hai bốn tiếng! Welcome welcome! À, em còn có quà hối lộ… Á nhầm! Quà chào đón anh!

– ??

– Á nó đâu nhỉ?? Mình nhớ mình bỏ trong túi mà ta!!

– Gì vậy?

– Quái, đâu rồi!?

– Thôi bỏ đi, anh xuống dưới đây!

– Ơ khoan… Nè! Nè!

Hải Đăng xuống dưới phòng khách. Bà Ava – quản gia tiến lại và đưa Hải Đăng đến phòng của cậu.

– Đây là phòng của cậu. Cậu cần gì cứ bảo thằng bé Huy Phương là được.

– Mà bà Ava, tên bà là Ava thật ạ?

– Cứ gọi vậy cho quen cậu ạ. Không có gì thì tôi xin phép.

– Dạ được rồi.

Hải Đăng chiêm ngưỡng căn phòng được coi là của mình. Cậu bước tới cửa sổ hít thở không khí ban chiều. A! Thằng nhóc nãy, nó làm gì dưới vườn ấy nhỉ? Tưới hoa chăng?

“Cho hương đêm bay đi xa mãi. Không còn đây nỗi nhớ…”

À, thì ra nó đứng hát. Máu ca sĩ thật! Nó hát hay vậy ta, chả bù với mình!

– Ê nèèè!

– Há!? Cậu chủ cần gì ạ?

– Em lên đây đi nhóc!

Huy Phương lật đật chạy lên. “Cốc cốc”

– Cậu chủ cần gì ạ?

– Em vào đây chỉ anh sử dụng mấy thứ!

– Dạ, gì thưa cậu chủ?

– Thôi đừng có gọi cậu chủ nữa! Gọi là anh Đăng nhé! Gọi cậu chủ nghe anh cứ như công tử bột ấy! Nhớ nhé!

– Vâng thưa cậu chu.. À không, anh Đăng! (^.^)

– Anh không thấy điều khiển tivi đâu nên không biết mở sao nữa!

– A! Cái này mới nè! Không cần bấm điều khiển nhé! Anh chỉ cần nói “Mở tivi” to to lên là nó bật hà!

– Ờ! MỞ TIVI!



– Ơ sao nó không lên!

– ?? Á quên! Phải để ghi nhớ giọng nói đã!

– Oh!

– Mở Tivi! Chờ! Rồi, BẬT GHI NHỚ GIỌNG NÓI! Anh nói đi!

– Aduatuahua hua kara titi!

– Anh nói gì thế!? À kệ, xong rồi!

– Xong rồi hả!

– Dạ! Anh cần gì nữa không?

– Phòng tắm, toa-lét thì sao?

– Dạ, đằng ấy! Theo em qua đây!

Nhóc Phương đi tới mở cửa.

– Phòng tắm có nước nóng riêng, nước lạnh riêng! Rồi… Blap blap… …. … Anh Đăng thấy ổn rồi chứ ạ! Gì nữa không ạ?

– Rồi hết rồi!

– Vậy anh tắm luôn đi ạ! Để chuẩn bị mình ăn tối.

– Đuợc rồi!

– Anh cần gì nữa không ạ!

– Không không! Giờ anh tắm đây!

– Dạ!

– Ơ, ra ngoài đi chứ!

– A quên! Hí hí! Xíu nữa tiêu đời! Để em mở vali lấy đồ cho ạ!

– Ờ! Ra lấy đồ đi anh còn đóng cửa!

– Ơ anh đóng làm gì??

– Không đóng em thấy hết nội thất thì sao?

– Ha, phòng tắm cửa kính hết mà! Khỏi đóng cũng thấy!

– Thôi xong!

– Anh nhấn nút đỏ trên bồn tắm thì hơi nước sẽ phun hết mặt kính là xong!

– Mợ! Làm tưởng!

– Em ra ngoài đây! Cần gì anh cứ gọi!

– Ờ!

Ngưng ở đây và hẹn gặp lại!!!
 

Bài tương tự