Truyện Thanh Xuân Của Tôi Là Cậu, À Mà Không, Là Các Cậu Tác Giả: Truyện dịch – Đam Mỹ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Thanh xuân của tôi là cậu, à mà không, là các cậu…

*Truyện có 1 số chi tiết giống với Thượng Ẩn

[CHƯƠNG 1] Cậu ấy đã đến

Các nhân vật sẽ xuất hiện trong chương 1: Trương Nhân, Hạo Nhiên, Khải Hiếu, Duy Huy, đều là học sinh lớp 12A1.

[CẢNH: Trương Nhân và bạn gái cùng lớp trên đường đi học về]

“Ngày mai cậu phải lên thành phố học sao? Tớ nghe nói trên đó vui và nhiều trò chơi lắm”

Trương Nhân: “Phải, ba mẹ tớ muốn lên thành phố học vì trên đó dạy tốt, và tớ sẽ đậu kỳ thi tốt nghiệp lớp 12”

“Vậy thì cậu sẽ không về nữa?”

“Khi nào tớ thi xong sẽ về thăm cậu”

Cô bạn cùng lớp ngắt vội chùm hoa phượng, tặng cho Trương Nhân, cậu ép vào vở.

Thấy cậu đi từ xa, mẹ cậu đã hối:

“Nhân à, mau vào tắm rửa ăn cơm, dọn dẹp đồ đạc mai đi sớm con à”

“Dạ, con biết rồi”

Trương Nhân quay sang mẹ:

“Mẹ à, tại sao mình nhất định phải lên thành phố vậy, con học ở quê cũng được mà”

“Ba mẹ muốn con có tương lai, học ở quê cho dù con đậu tốt nghiệp con cũng vẫn thua kém bạn bè. Ba mẹ cố gắng vay mượn tiền để xin cho con vào được trường tốt, con phải cố gắng học, nhiều người muốn lên thành phố mà không được”- mẹ của Trương Nhân phân trần.

“Dạ, con sẽ cố gắng”

“Con dọn dẹp rồi gọi em với ba ra ăn cơm, mẹ làm xong hết rồi”

Đoạn, cả gia đình ngồi dùng bữa, Trương Nhân lại hỏi ba mình:

“Ba à, không biết trên thành phố có giống ở dưới [quơ] mình không ba?”

“Khác chứ con, khác nhiều lắm, con lên sẽ thấy. Ở thành phố thì mạnh ai nấy sống, không như dưới này, tuy nhiên con lên đó thì điều kiện con tốt, cùng với con cũng chăm chỉ, con sẽ thấy thích trên đó, được cái là món gì cũng có, thứ gì cũng không thiếu. Ba có người quen trên đó, người ta nói ba cho con lên đó học, người ta lo trường rồi, trường ở quận 1, có tiếng lắm, con cố mà học, đừng học đòi theo bạn xấu, chọn bạn mà chơi”

Mẹ Trương Nhân tiếp: “Nếu như vậy thì nhà nào có điều kiện, con cái được nuông chiều chắc sẽ hư hỏng lắm”

“Cũng không biết đâu em, [Sanh tử bất sanh tâm, sanh ngưu vô sanh giác] Dịch [Sanh con không sanh tính, sanh trâu không sanh sừng], đứa nào nó hư thì nó hư, nó ngoan thì cha mẹ nó nhờ. Thôi ăn lẹ đi tranh thủ nghỉ ngơi rồi mai đi sớm tụi con”

“Dạ”

Trương Nhân không thể ngủ, cậu suy nghĩ về những điều chuẩn bị xảy ra, những thứ đợi mình ở thành phố hoa lệ, liệu mình có thích nghi được với cuộc sống, liệu mình có được mọi người chào đón, liệu mình có học giỏi được như ở đây không, liệu ba mẹ có đủ sức lo cho mình và em không….?

Tờ mờ, cả gia đình dọn dẹp đón xe đò lên Sài Gòn, Trương Nhân vẫn còn buồn ngủ, mẹ cậu ta hối:

“Nhanh lên con, trễ xe bây giờ”

Ba cậu giao lại chìa khóa nhà cho hàng xóm cùng ít tiền bồi dưỡng, dặn dò khi nào chủ mới đến thì cứ đưa cho họ. Xe cũng vừa đến, cả nhà tạm biệt làng quê yên bình để tìm cuộc sống mơi ở nơi đô thị phồn hoa.

Ngoài đồng, gà đã gáy sáng.
 

Bài tương tự