Truyện Tao Về Rồi

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 5: GẦY DỰNG HẠNH PHÚC!

PART 2

Hắn la lên thất thanh rồi ngã xuống. Tôi hoảng hốt cúi xuống đỡ hắn. Tiếng súng đó phát ra từ đâu vậy? Không lẽ tôi sắp sửa mất hắn lần nữa sao? Không thể được!

– Minh! Mày sao không!

Tôi hét lên, nhìn hắn quằn quại đau đớn mà lòng như bị xé toạc ra. Ai đã làm điều này cơ chứ.

*Đoàng!*

Hắn lại la lên một tiếng rồi tắt hẳn. Hắn chết rồi sao? Không thể được! Hắn là ma mà, sao có thể chết được cơ chứ!

– Minh! Tỉnh dậy đi! Dậy đi!

Tôi òa khóc ôm lấy hắn. Máu hắn chảy ra thấm ướt cả áo tôi. Lúc này tôi biết mình đã chết rồi.

Có bóng người từ trong bụi cây bước ra. Tôi nheo mắt nhìn, và nhận ra đó là một trong ba tên vệ sĩ của ba trong buổi lễ bảy năm trước. Sao gã đó lại ở đây? Không lẽ … Đúng rồi, chỉ có thể là được ba cử đi theo dõi tôi.

Tôi giận dữ lao đến, dù gì thì người duy nhất có nghĩa với tôi cũng không còn nữa, cuộc sống này cũng trở nên vô nghĩa rồi. Thấy tôi lao đến, tên vệ sĩ nhẹ lách khỏi cú đấm của tôi. Là vệ sĩ của ba, chắc chắn gã ta được huấn luyện bài bản và kĩ lưỡng, thế nên chỉ sau vài giây, tôi đã nằm bẹp dưới cỏ.

– Xin lỗi cậu!

Khốn kiếp thật, tại sao tôi lại yếu đuối thế này cơ chứ!

*Đoàng! Đoàng!*

Tôi ngạc nhiên, tên vệ sĩ có vẻ hốt hoảng, liên tục xả súng về phía trước.

*Đoàng! Đoàng! Đoàng!*

Tôi ngoái đầu nhìn lại. Hắn đang lồm cồm bò dậy với thân thể đầm đìa máu.

*Cạch!*

*Cạch! Cạch!*

Đúng rồi! Loại súng này chỉ có 6 viên đạn thôi. Hết đạn, tên vệ sĩ quăng súng đi bỏ chạy, nhưng ngay lập tức có vật gì bay tới.

*Cốp!*

“Arghhhhhhhhhhhhhhh…”

Tên vệ sĩ hét lên, ôm mắc cá chân ngã lăn lóc xuống cỏ. Tôi quay lại, thấy hắn đang loạng choạng tiến lại gần.

– Em không sao chứ!

Hắn ngồi xuống nhoẻn miệng cười, cái giọng ấm áp quen thuộc không lẫn vào đâu được.

– Anh còn sống!

– Anh sao có thể chết được nữa?

Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy hắn. Sao ông trời cứ thích trêu tôi bằng những phen thế này chứ. Tôi đã ngỡ lại mất hắn lần nữa.

Tôi đứng dậy, dìu hắn lại phía tên vệ sĩ đang cố gắng lết đi.

– Đừng có cố, mắc cá chân mày vỡ rồi! – Hắn cất lời, giọng nói bây giờ lạnh tanh.

Giờ tôi mới phát hiện ra cái vật lao đến lúc nãy là một viên đã cuội. Không lẽ … hắn khỏe đến thế sao, bị thương như thế mà còn có thể ném mạnh đến vậy.

– Giúp anh đi!

– Giúp gì! – Tôi ngạc nhiên.

– Giết hắn!

Tôi sững người, tại sao hắn lại yêu cầu tôi điều này chứ?

– Đó là người đã đánh em ngất xỉu đấy, đến lúc hắn ta phải trả giá rồi!

– …

– Nhanh lên, không nó chạy mất bây giờ!

Hắn cúi xuống, lấy một tảng đá to và đưa cho tôi. Tôi đắn đo quay sang, nhưng chỉ nhận được nụ cười đáng yêu của hắn như thường lệ.

– Làm đi, anh mệt quá rồi!

Dứt lời, hắn đổ phịch người xuống bãi có mà thở hổn hển. Tôi nhìn tên vệ sĩ đang cố sức lết đi với cái chân tồi tệ ấy, mặt gã nhăn nhó hết sức tội nghiệp. Tôi bèn tiến đến, đưa chân đạp lên mắc cá của gã ta.

“Arghhhhhhhhhhhh …”

Tôi có một chút chạnh lòng, quả thật điều hắn nhờ tôi thật quá sức mình. Tôi thấy sợ. Tôi đắn đo, không dám nhìn khuôn mặt gã vệ sĩ lúc này. Quay lại, tôi thấy hắn đang nằm sóng xoài trên cỏ, tay vắt ngang qua trán mà thở liên tục. Nếu không giết tên vệ sĩ này, hắn sẽ chẳng còn cách nào bên tôi nữa ư … thôi thì cứ coi như tại gã vệ sĩ, gieo giống nào thì sẽ gặt lại quả nấy.

*Bốp!*

Tôi ném mạnh tảng đá xuống mặt gã. Tên vệ sĩ đã chết, máu vấy lên quần áo tôi. Bây giờ tôi biết mình đang run lên, tôi đã giết người rồi sao!

Từ phía sau, hắn bất chợt khoác vai tôi mà nói:

– Lần đầu thế thôi, sau này sẽ không còn như vậy đâu?

Tôi không nói gì, chỉ ngước lên nhìn hắn.

– Coi em kìa, mặt trắng bệch ra rồi, cứ coi như thay trời hành đạo đi!

Tôi ngập ngừng, khó khăn lắm mới thốt ra được một tiếng ừ. Hắn lại tiếp:

– Bây giờ đi kiếm chỗ rửa đi, để lâu máu khô dính vào quần áo là mình về không được đâu, người ta thấy sẽ báo công an đấy!

– Uh …

– Đi theo anh, gần đây có một con suối!

Tôi đi theo hắn mà cứ như người mất hồn, cảm giác bây giờ thật là kinh khủng. Còn hắn vẫn mỉm cười nhìn tôi, hôn lên mái đầu tôi, cứ như chẳng có gì xảy ra cả.

Trời về đêm thật nhanh, trăng lên cao và sáng vằng vặc. Chúng tôi đã tới bờ suối, nước ở đây không chảy xiết, mà ứ lại thành một vũng nước khá lớn, gọi là một hồ nước nhỏ thì chính xác hơn. Tôi nghe tiếng nước róc rách thật yên bình, như xoa dịu tâm trí sau những biến cố vừa xảy ra. Hắn tháo giày, để nguyên bộ quần áo mà đi xuống nước. Tới giữa hồ, hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài. Tôi nãy giờ vẫn dõi theo hắn, và phát hiện ra một điều rằng dường như hắn ngày càng mờ đi thì phải.

Hắn sẽ lại biến mất chăng? Không thể được! Nhất định không thể được!

Tôi cởi giày, lao vội xuống ôm chặt hắn mà thốt lên.

– Đừng mà!

– Chuyện gì? – Hắn nhìn tôi thắc mắc.

– Đừng đi mà!

– Đi đâu, anh đang ở bên em mà!

– Anh … đang mờ đi kìa!

– Hả!

Hắn nhìn lại thân thể mình rồi bật cười, xoa đầu tôi mà nói:

– Anh không đi đâu, tại hôm nay rằm nên trông anh thế thôi!

– Là sao? – Tôi ngạc nhiên.

– Chờ anh tí. – Hắn vo chiếc áo lại thành một cục, ném lên bờ rồi nói tiếp. – Anh là ma mà, trăng rằm chiếu vào người sẽ trong như vậy đấy!

Tôi chăm chú nhìn hắn. Hắn lúc này trong suốt như pha lê, nhưng màu sắc vẫn còn rõ ràng, mờ mờ ảo ảo không rõ thế nào, tôi chỉ có thể chắc rằng hắn rất đẹp. Hắn ôm tôi, để tôi nép vào lồng ngực, gối đầu lên con tim hắn đang đập rộn ràng. Hắn bất chợt nói:

– Em cũng cần phải giũ áo đấy ngốc ạ!

– À nhỉ! – Tôi luống cuống.

– Để anh giúp em!

Chẳng cần chờ tôi đồng ý, hắn nhẹ nhàng lột bỏ chiếc áo tôi đang mặc mà vò vò dưới nước. Mắt hắn không rời khỏi tôi, cứ thế mà nhoẻn miệng cười đắc ý. Thấy vậy, tôi bèn nói:

– Làm cái gì mà nhìn ghê vậy?

– Ngắm 6 múi, không được hả? – Hắn chọc.

– Không có hay sao mà phải ngắm! – Tôi tức mình đáp lại, nhưng có chút ngại ngùng trước hắn.

– Không phải! – Hắn lắc đầu, vắt áo tôi rồi quăng lên bờ.

– Quăng mạnh dữ, áo mua 600k đó!

– Có cái áo mà cũng quý ghê ha! – Hắn nheo mày.

– Là tiền thì phải biết quý chứ, tiền đâu có ai cho không!

– Vậy thứ đáng giá 0 đồng thì có quý không?

– Cái gì vậy?

– Anh nè! – Hắn nhướng mắt.

– …

– Sao vậy!

– Hàng rẻ không chấp, mang 600k đi dọc lề đường vẫn có hàng vậy! – Tôi thở dài.

– Vậy sao không đi mua đi!

– …

– Mua 600k khỏi trả tiền phòng đó!

– Vớ vẩn!

– Sao thế? Bỏ anh rồi mỗi tối ra ngoài đường cũng có người phục vụ mà!

– Điên à!

– Sao vậy?

– Vì …

– Vì cái gì, anh đâu có giá, phải cùi hơn hàng 600k chứ!

– Không phải?

– Chứ sao nè!

– Vì anh vô giá!

Hắn bỗng thôi không cười ha hả, nhưng nhoẻn miệng mà ôm lấy tôi. Và khi bờ môi chạm nhau, cảm giác chính là hạnh phúc. Tôi chẳng còn quan tâm tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi vi vu, và ánh trăng vàng nhạt xuyên qua người hắn. Tôi biết hắn cũng cảm thấy điều này, một khoảnh khắc tuyệt vời.

Thế rồi, tay chậm chạp vuốt ve lưng tôi, ngày càng dịch dần xuống dưới.

*Bộp!*

Tôi biết hắn vừa ném thứ gì đó lên bờ.

*Bộp!*

Và lần này cũng vậy.

– Anh … không kìm được nữa rồi!

Hắn ghé đầu sang thì thào, rồi cắn nhẹ vành tai tôi. Hắn đang cố kích động tôi, hoặc là tôi đã tự kích động hắn từ trước. Tay hắn chậm chạp vuốt ve làn da tôi, ở mọi nơi mà hắn có thể chạm tới. Tôi rên khẽ, bấu víu vào cánh tay vững chãi của hắn, thi thoảng lại run lên nhưng không phải vì lạnh.

– Anh yêu em! – Hắn thì thào.

– Em cũng yêu anh! – Tôi đáp lại lời yêu thương ấy.

Hắn nâng tôi lên và bắt đầu tiến vào thật chập chạm. Tôi hơi đau, nhưng không thể át đi cảm giác khát khao giam hãm hắn. Hắn rên khẽ, cứ ra vào đều đặn. Mỗi lần nghe hắn thở ra, cứ như hắn sắp sửa rời xa tôi, nhưng tôi biết hắn sẽ lại tiến vào, mỗi lúc một sâu thêm như sau bao nhiêu biến cố thì chúng tôi lại càng gắn bó, và sẽ không có ai hay điều gì có thể chia cách tôi và hắn được. Chúng tôi không phải hai, mà là một. Bỗng nhiên hắn thở gấp hơn, mạnh mẽ hơn, rồi kéo một tiếng rên dài đầy mê hoặc. Tôi bấu chặt lấy hắn, như thể nếu buông ra sẽ rời xa hắn mãi. Sau một vài giây ngắn ngủi ấy, hắn từ từ lấy lại nhịp thở ban đầu. Hắn vẫn ôm tôi, nhìn sâu vào đôi mắt tôi mà cười nói:

– 10 tháng sau phải sinh cho anh thằng cu đấy!

– …

– Nhớ đó!

– Được là cũng dám sinh lắm đó!

– Được mà! 10 tháng sau là anh phải có thằng cu bồng nghe chưa!

– Một thằng cô đơn lắm!

– Sao vậy?

– Không có ai chơi với nó cả!

– Vậy giờ mình kiếm đứa em cho nó ha!

Dứt lời, hắn lại tiếp tục công việc đã bỏ dở, tôi cũng biết kì nghỉ ngắn hạn của mình đã hết rồi.
 

Bài tương tự