Truyện Ta Thuộc Về Nhau

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Minh Nhân ngủ một giấc thật ngon đến xế trưa mới dậy, còn Kiến Huy thì đã dậy từ rất sớm, anh vào bếp tự tay làm điểm tâm sáng để sẵn trên bàn cho Minh Nhân. Minh Nhân rất tự nhiên khi ở nhà của Kiến Huy, cậu làm vệ sinh cá nhân xong và đi vào bếp cũng sẽ định là tìm đồ ăn, bởi cả đêm qua Minh Nhân chỉ có uống rượu rồi cứ để bụng đói mà ngủ.

Nhìn thấy trên bàn ăn có sẵn điểm tâm và không chần chừ Minh Nhân ngồi ngay vào ghế, nhưng vừa đưa thức ăn lên miệng thì cậu nghe giọng của Kiến Huy cất lên từ sau lưng.

– Em dậy rồi à, ăn sáng đi, anh có chút việc phải ra ngoài.

Minh Nhân buông nĩa đang ghim thức ăn và quay lại nhìn Kiến Huy. Đúng là anh đang ăn mặc rất chỉnh tề.

– Chủ nhật mà anh cũng làm việc sao?

Kiến Huy bước tới ôm lấy vai của Minh Nhân rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.

– Anh đi một lát sẽ về. Em cứ ở nhà ăn sáng rồi làm gì mà em muốn. Khi anh về chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.

– Anh phải về nhanh đó.

– OK, sẽ không để em chờ lâu đâu, anh đi nhé.

– Vâng.

Kiến Huy rời đi và Minh Nhân nhìn qua cửa sổ chờ cho xe anh khuất sau cánh cổng sắt cậu mới quay lại với bữa ăn sáng của mình.

Ở nhà, mới sáng ra là bà Nguyễn đã nhận được điện thoại của Kiến Huy và trong lòng bà rất yên tâm khi Minh Nhân đang ở chỗ của anh.

Cùng lúc này, Nguyễn Gia Tuấn đang ở nhà nói chuyện với bà Nguyễn.

– Cậu về đột xuất thế này làm tôi bất ngờ quá.

Bưng tách trà lên Gia Tuấn uống một ngụm nhỏ rồi cất giọng chậm rãi.

– Lần này tôi trở về trước hết là để gặp Minh Nhân, thằng bé chắc là lớn lắm.

– Vâng, cậu chủ bây giờ đã trưởng thành có công việc ổn định, chỉ là…

Bà Nguyễn bỏ lửng câu nói ánh mắt nhìn xuống, Gia Tuấn tiếp lời.

– Tôi biết, Minh Nhân sẽ chẳng bao giờ muốn gặp tôi. Ngay từ đầu nó đã không cần có người cha này rồi.

– cậu đừng nói vậy mà.

Nói tới đây Gia Tuấn chợt nhìn qua khung hình được đặt ngay trên bàn, anh cầm khung hình lên xem rồi nói.

– người con trai trong hình có phải là Minh Nhân không?

Bà Nguyễn gục gật đầu.

– Vàng, cậu chủ không thích chụp ảnh, đó là tấm ảnh duy nhất cậu chủ chụp lúc tốt nghiệp đại học.

– Không ngờ Minh Nhân lại trở thành một công tố viên của thành phố này, mà thằng bé không ở nhà sao?

Gia Tuấn hỏi và để khung hình trở lại vị trí cũ. Bà Nguyễn trả lời giọng ấp úng.

– Dạ, cậu chủ… cậu chủ đúng là không có ở nhà.

Ánh mắt của Gia Tuấn nhìn bà Nguyễn đầy ngạc nhiên.

– Thế thằng bé đi đâu? Đêm qua tôi vẫn còn nói chuyện điện thoại với nó mà.

– Vâng, sau khi nghe điện thoại của cậu xong là cậu chủ lái xe đi miền tây luôn.

– Minh Nhân có quen bạn bè ở miền tây à?

– Vâng. Bà Nguyễn đáp gọn và không hề nói rõ cho Gia Tuấn biết mối quan hệ tình cảm của Minh Nhân với người bạn trai của cậu.

Gia Tuấn nói với giọng buồn buồn.

– Chắc là vì Minh Nhân muốn tránh mặt tôi.

Bà Nguyễn vội vàng lảng sang chuyện khác.

– Cậu ngồi nghỉ để tôi vào chuẩn bị cơm trưa.

– Được rồi, chị cứ để tôi tự nhiên.

– Vâng.
 

Bài tương tự