Truyện Sẽ Không Bao Giờ Buông Tay

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Đây sẽ là 1 câu chuyện bình thường hơn cả bình thường về 1 tk nhóc

nhà quê quá thất vọng về cuộc tình của mình, 1 tk nhóc giàu có say

đắm tk nhóc này, về 1 tên thầy giáo trẻ tuổi dính phải lưới tình

của tên hiệu trưởng xấu xa nào đó và 2 tk lớp trưởng 2 lớp cạnh nhau

say đắm chính đối phương…

Giới thiệu:

Hà Nội, ngày X tháng X năm 201X

Chị hai !

Thằng em trai ngu ngốc của chị đã thất tình. Mà cũng ko thể gọi là thất tình được. Chỉ là em đơn phương 1 đứa khác, và có lẽ chẳng bao giờ được nhận lại tình yêu từ phía đối phương. Người em yêu, không phải là 1 cô gái xinh đẹp dịu dàng, nết na như chị hai, mà là 1 thằng con trai. Đúng, là 1 thằng Con Trai.

Từ khi bắt đầu dậy thì, em đã cảm thấy tính khí của em không bình thường. Trong khi những thằng con trai khác đi net, đi đá bóng để cơ thể được khỏe mạnh, tụ tập, chạy nhảy, chửi thề, chơi game và làm đủ những trò khác, thì em chỉ ở nhà và cắm cúi vào vài cuốn sách nhỏ cũ nát.

Em ốm yếu, ko sai, nhưng em cảm thấy em khó chịu khi đi cùng những đứa con gái ấy. Có lẽ, ông trời muốn em là 1 đứa con gái thì đúng hơn là 1 đứa con trai. Đi cùng những thằng con trai cùng tuổi, em cảm thấy rạo rực, khó chịu lắm, mặt em lúc nào cũng đỏ kè kè như quả gấc.

Có lẽ do chị ko bt, nhưng có 1 lần mà trên mặt em hiện rõ 1 cái tát đỏ lừ. Đó là lần em nói chuyện thẳng thắn với mẹ về cái tính khí quái dị của em. Mẹ đã khóc nhiều, mẹ đã giận dữ, và em nhận 1 cái tát. Chỉ như vậy thôi.

Và em đã xách cặp ra khỏi nhà vào đêm đó, cái đêm mà giấy báo trúng tuyển cấp 3 của ngôi trường em hằng mong ước được trao đến nhà qua đường bưu điện. Trong khi hàng xóm, họ hàng vui vẻ, đồn ầm cái tin rằng em trúng tuyển , trong khi cả làng cười thì chỉ có 2 người khóc. Đó là mẹ, khóc bên cánh cửa gỗ mục nát nhìn bóng em đi và em, khóc rấm rứt ướt cả áo trên chiếc xe bus nhỏ chạy chuyến cuối…

… Nhưng, có lẽ ông trời vẫn muốn em là học sinh. Có lẽ ko ai phải chịu cái sự dày vò về số phận quá lâu. Nhà trường đã cho phép em được sử dụng 1 cái phòng nhỏ trong KTX miến phí, ko phải đóng tiền sinh hoạt và học phí, chỉ với 1 điều kiện đó là phải kiếm được thật nhiều giải về cho trường và dành 1 chút thời gian để trông thư viện, và 1 số việc lặt vặt khác.

Và em đã đi tìm việc làm. Em làm cật lực để mình không khác biệt với những đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa, học như điên để có thể mong cho cuộc sống sau này được tốt đẹp. Và tưởng chừng như cuộc đời cấp 3 mà em , có lẽ vài người nào đó, mơ ước sẽ yên bình như dòng sông nhò sau nhà thì 1 biến cố xảy ra. 2 thằng con trai chuyển đến. Trong đó, có 1 thằng con ông giám đốc nào đó, người mà em say đắm, và thằng còn lại, theo em nghĩ tìm mọi cách để có thể trêu chọc em…

Khi mà em thổ lộ với cái thằng ấy, nó đã cười nhạo, nó phỉ báng em. EM ko xứng đáng với nó, nó có cả hàng dài những người trông ngóng đến gãy cỗ, sao phải chấp nhận tình yêu của 1 thằng GAY như em.

Em đã khóc nhiều lắm, khóc mê mệt, để rồi ngủ gục. Nếu mà ko có cái thằng ấy- cái thằng công tử hay trêu chọc em – phát hiện và báo với hiệu trưởng thì có lẽ, em đã chết trong cơn sốt cao hơn 42 độ.

EM tỉnh dậy trong cái chăn trắng muốt quen thuộc ở KTX, và trong mắt em, có 1 thằng con trai. CHính là cái thằng đã cứu em. Em đã khóc lần nữa, khóc trong cái ôm ấm áp của nó. Lần đầu tiên, em cảm thấy ấm lòng.

Sau 1 tuần, em đi học lại, đi làm lại. Mọi người dường như không ai biết về việc của em. Và thằng nhóc mà em đã tỏ tình thì hơi lạ. MẶt nó cõ những vết thâm đen. Em ko bận tâm. Em lướt qua nó.

Kết thúc năm học đầu tiên của em tại cái trường đó. Lần đầu tiên, em được nghe 1 lời tỏ tình. Không phải cho người khác, mà là cho chính em. VÀ em đã cười, rồi khóc, rồi được hôn. Nụ hôn đầu đời của em. Đêm đó, em và Hắn, hứa hẹn với nhau, mãi mãi bên nhau.

Và giờ, đang bắt đầu ngày học đầu tiên của năm hai. Dưới tán ô nhỏ màu xanh giữa những mái nhà cao ốc chọc trời, có 2 người đang sánh bước bên nhau, đó là em, Nguyễn Vĩnh Long và Hắn, Trần Xuân Tuấn. Và em đã cười.
 

Bài tương tự