Truyện Phương Đình Xuyên

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Part 1.3

Anh vừa kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại thì cũng là lúc Phương Đình Xuyên đi ra tới, anh quay qua nhìn Phương Đình Xuyên rồi nói:

– Phương tổng vừa gọi cho tôi.

– Tôi nghĩ mình phải về nhà rồi.

Anh đặt một tay lên vai Phương Đình Xuyên:

– Tôi đưa cậu về.

– Không cần đâu, tôi ngồi taxi được rồi.

– Ở đây không phải trung tâm thành phố nên rất khó đón taxi, với lại hôm nay tôi được rảnh vậy nên tôi sẽ đưa cậu về, Phương tổng cũng sẽ yên tâm hơn.

Phương Đình Xuyên không nói gì anh đi trở vào phòng lấy khăn choàng rồi đi trở ra và Phương Đình Xuyên đi theo anh ra xe.

Khang cầm điện thoại đi xuống phòng khách và lớn tiếng gọi Nam Lam, cô cũng là người giúp việc cho nhà anh.

– Nam Lam!

Từ trong bếp Nam Lam đi nhanh ra và cúi đầu nói:

– Dạ, ông chủ gọi tôi.

Chỉ tay vvề phía Nam Lam vẫn đang đứng yên cúi đầu, khang nói với tâm trạng không vui:

– Sáng nay, cô đã nói gì với Mùa Đông?

Nam Lam đáp giọng run run vì sợ:

– Dạ… cậu chủ hỏi tôi chỗ ở của anh Đường và tôi đã nói cho cậu ấy biết.

Khang nghe xong tức giận quát:

– Thằng bé bảo thì cô phải nghe sao?

– Tôi xin lỗi!

– im đi!

Khang lại lớn tiếng và Nam Lam lui vào trong. Từ sau ngày Phương Đình Xuyên bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ thì Khang càng trở nên lo lắng mỗi khi con trai của mình ra khỏi nhà.

Nghe tiếng xe đỗ bên ngoài sân Khang đi nhanh ra mở cửa và Phương Đình Xuyên cũng đã đi vào, Khang liền ôm chầm lấy Phương Đình Xuyên vào lòng không hề quan tâm đến sự có mặt của anh.

– Sao con ra ngoài mà không nói cho bố biết, con làm bố lo lắm con có biết không?

Khang vừa nói vừa xoa đấu Phương Đình Xuyên còn Phương Đình Xuyên thì đang ngước nhìn anh:

– Xin lỗi… vì đã làm cho… anh phải lo, nhưng tôi không muốn đánh thức anh vào lúc sáng sớm.

Khang dẫn Phương Đình Xuyên vào nhà buớc theo sau là anh, anh cứ nhìn thái độ và cử chỉ của Phương Đình Xuyên bởi cậu nhóc dường như không còn nhớ ra Khang là ai nữa. Khang để cho Phương Đình Xuyên ngối xuống ghế rồi anh đưa hai tay áp lên má của Phương Đình Xuyên, ánh mắt Khang đong đầy sự yêu thương khi nhìn đứa con trai của mình:

– Con yêu, bố là bố của con.

Phương Đình Xuyên cũng nhìn sâu vào đôi mắt Khang rồi nói:

– Anh Khang, thực lòng tôi không không còn nhớ những chuyện của trước đây nữa, tôi thực sự thấy rất khó khi mở miệng gọi anh là bố, xin anh hãy cho tôi thêm chút thời gian…

Khang im lặng một lúc rồi nói:

– Thôi được rồi, con nói sao thì vậy đi, nhưng từ giờ con muốn đi đâu hay làm gì cũng nhớ nói cho bố biết, có được không?

Phương Đình Xuyên gục gật đầu và đứng dậy đi lên phòng, Khang nhìn theo Phương Đình Xuyên và cố gắng kìm nén tiếng thở dài, anh bây giờ mới lên tiếng:

– Đừng quá lo lắng, bác sĩ cũng đã nói tình trạng bị mất trí của Mùa Đông cũng chỉ là tạm thời thôi.

– Nhưng tôi là bố của thằng bé vậy mà bây giờ thằng bé chỉ đang coi tôi như một người xa lạ.

– Tôi hiểu, và tôi đoán là Mùa Đông cũng không cảm thấy dê chịu chút nào đâu.

Anh nói và cùng với Khang đi vào phòng sách, còn Phương Đình Xuyên thì đang ngồi trong phòng ngủ của mình, cậu nhóc cũng đang suy nghĩ rất nhiều về Khang.
 

Bài tương tự