Truyện Ngoan, Bé Yêu Đừng Chạy Tác Giả: Hồ Điệp

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
CHƯƠNG 2•••••BỊ BẮT ĐẾN BẠCH BẢO

Ánh nắng từ cửa sổ nhỏ rọi vào phòng trên chiếc giừơng đơn nhỏ một thân hình nhỏ nhắn đang chìm trong giấc ngủ sâu có dấu hiệu tỉnh giấc

Như thường lệ đồng hồ sinh học của nó sẽ thức vào 6h sáng, nó chậm chậm mở mắt và bất ngờ trong đầu nó xuất hiện một bụng nghi vấn

“Sao mình về được đây?”

“Ai đưa mình về,đừng nói là thằng cha dở hơi đó nha!”

“Không không thể nào,đừng suy nghĩ nữa Phong ơi,mày sẽ vỡ đầu mất!”

Sau một hồi tự độc thoại một mình nó bước vào nhà tắm thì….

“Aaaaa….sao mình lại mặt đồ ngủ được vậy,ai thay đồ cho mình,chẳng lẻ là…..ô ô ô ô…!” Một phát hiện kinh hoàng tự nhiên bộ đồ đồng phục tối qua lại biến thành bộ đồ ngủ gấu Panda yêu thích của nó

“Huhuhu….nụ hôn đầu của tôi….đời trai của tôi….ô ô ô thằng cha mắt dịch mắt toi….huhuhu…!” Miệng nó dính đầy kem đánh răng oa oa khóc lớn

Một buổi sáng kinh hoàng đã qua và giờ nó đang cố lê lếch đến trường

“Ê,Phong hôm qua đưa rượu vào phòng Vip số 2 làm gì mà cả buổi không thấy ra, cũng may là tôi lên coi thử sau khi mấy ông khách về hết thì thấy ông nằm ngủ ì trên sofa thấy tội tội nên tôi đưa ông về rồi thay bộ đồ ngủ ông thích cho ông luôn đó,thấy tôôi tốt không,không cần cảm ơn đâu!” Vừa vào tới cổng trường liền bị thằng bạn thân tên Hoàng chặn đường tào lao một hơi

Sau khi nó nghe xong bộ não bị đình trệ sáng nay bỗng hoạt động mãnh liệt liền không nói hai lời đạp cho thằng bạn thân một cú choáng vang

“Cái thằng trời đánh thì ra là mày, mày đứng lại đó cho ông!” Nó vừa đánh vừa chửi vừa đuổi theo thằng bạn xấu số

“Huhuhu ông tha cho tui đi mà Phong lần sau không dám lột đồ ông nữa đâu!” Hoàng vừa chạy vừa van xin nó

“Còn có lần sau hả,mày đứng lại coi…!” Nó tức nổ đom đóm dí theo bằng được thằng bạn

Trong trường lại một lần nữa được thưởng thức một màn rượt đuổi ngoạn mục của cả hai

…..

Tòa thành Bạch Bảo….

“Chủ nhân,điều tra được rồi,đúng là người đó!”

“Được rồi,lui đi!”

“Dạ!” Diệp Minh nhanh chóng rời đi trả lại một không gian im lặng đến ghê người

Hắn chìm dần vào quá khứ của hai năm trước….

…..

Tan học nó lại chạy đến tiệm thức ăn nhanh làm thêm

“Tiểu Phong đến rồi sao?Mau thay đồ đi nhóc!” Anh chủ tiệm nhìn nó cười nói

Anh chủ tiệm là người hiền lành tốt bụng rất được lòng người, anh có một người vợ rất đẹp lại rất đảm đang nấu ăn rất ngon, tiệm thức ăn nhanh này là do vợ anh làm đầu bếp

“Tiểu Phong đã đến rồi sao?” Một thanh niên trẻ đẹp từ trong bếp đi ra nhìn cậu cười_đó là vợ của anh chủ tiệm họ vốn dĩ là bạn thân của nhau sau lại vì ở lâu sinh tình,họ cưới nhau cũng đã hai năm rồi cuộc sống rất vui vẻ

“Dạ,hai người đúng là trời sinh một đôi nha!Cả hai đều hỏi em cùng một câu hỏi!” Nó lém lĩnh trêu đùa họ

“Thằng bé này…” Minh_vợ anh chủ tiệm_đỏ mặt thẹn thùng lên tiếng

“Đỏ mặt rồi nha!” Nó vui vẻ nhìn sự thẹn thùng của mình

“Thôi,đừng chọc vợ anh nữa nhóc,mau thay đồ đi sắp đến giờ mở cửa rồi đó!” Tuấn_anh chủ tiệm_nhanh chóng giải vây cho vợ mình

“Hừ,biết rồi!” Nó chu môi giả vờ giận dỗi đi vào trong thay đồ

Tiệm vừa mở cửa lặp tức có vài chiếc xe hơi màu đen đậu ngay trước cửa ra vào làm nó giật mình

Chiếc xe ở giữa được tài xế mở cửa ra,một người đàn ông mặc vest đen xuất hiện trước mặt nó…nó ngước lên nhìn

“Ông…là….là ông!” Nó lắp bắp nói tay chỉ vào hắn

“Lên xe!” Hắn nhìn nó lạnh giọng ra lệnh

“Ông…ông muôny gì?” Nó sợ hãi lùi bước vợ chồng chủ tiệm thấy vậy chạy ra đỡ nó

“Tiểu Phong xảy ra chuyện gì vậy?” Tuấn nhìn thấy nó sợ hãi vội vàng hỏi

“Họ…họ….ô ô ô tự nhiên muốn bắt em….ô ô ô!” Nó sợ hãi khóc lên

“Các người là ai sao đòi bắt em tôi!” Tuấn để Minh an ủi cậu còn mình nhìn đám người trước mặt hỏi

“Lặp tức lên xe!” Hắn mất kiên nhẫn lên tiếng

“Huhuhu tôi không đi,không đi đâu….Huhuhu….!” Nó sợ hãi lắc đầu né tránh ánh mắt của hắn nhìn mình

“Hừ,không đến phiên cậu quyết định!” Nói xong mặc kệ tất cả liền mạnh bạo kéo nó vào trong xe, xe nhanh chóng rời đi để lại Tuấn và Minh ngơ ngác nhìn theo

….

Trrong xe nó liên tục khóc nháo, tay liên tục đánh vào người hắn khiến những người còn lại trong xe đều sợ hãi đến nín thở

Xe chạy thẳng vào tòa thành Bạch Bảo không nói lời nào liền vác nó lên vai đi một mạch lên phòng mình, trên đường đi nó sợ hãi khóc ngất làm khuôn mặt hăncàng ngày càng âm trầm đem thành một đoàn

Cạch….

Mạnh bạo đá vang cửa phòng ném mạnh nó lên giừơng

“Im lặng ngủ đi,nếu không đừng trách tôi!Hừ” Nói xong liền rời khỏi phòng để lại mình nó đang ngốc lăng trên chiếc giừơng ngủ kingsize màu đen,nó tò mò nhìn khắp căn phòng bên trong màu ngoại trừ đèn ra thì cái gì cũng là màu đen cả rèm cửa sổ cũng màu đen khiến nó có cảm giác sờ sợ

Khóc nháo một hồi nó liền mệt mỏi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

End chương2!
 

Bài tương tự