Truyện Ngỡ Đâu Tình Đã Quên Mình

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
. CHƯƠNG 2 .

Chủ nhật Hồng Ân theo Hoàng Ân về nhà mẹ. Nói nhà mẹ chứ thật ra hai năm nay mẹ cậu cũng chỉ ở nhà trọ mà thôi. Vừa vào nhà mẹ đã kéo cậu lại xem trước xem sau coi cậu có tăng thêm miếng thịt nào không, có cao thêm chút nào không. Cứ làm như tám mươi đời mẹ mới gặp cậu một lần vậy.

– Có đói bụng không, mẹ có chiên chả giò, hôm nay ăn cho thật đã nha.

– Hôm nay không đi làm hả mẹ?

Hồng Ân quẳng chiếc nón qua một bên ngồi bệt xuống sàn phòng. Mẹ cậu, người phụ nữ đã gần bốn mươi nhưng vẫn rất mặn mà. Hai năm trước còn sống với cha cậu, suốt ngày đầu tắt mặt tối ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc bà xuống sắc kinh khủng, so với bây giờ thật một trời một vực. Giờ đây không phải tối mặt tối mày với nợ cờ bạc của cha bà trông sáng sủa mập mạp ra, mặt mày tươi tắn rất yêu đời.

– Bữa nay kêu con có chuyện gì không mẹ. Chuyện gì mà thần bí tới Hoàng Ân cũng không biết vậy?

Mẹ cậu cười cười nhưng nhìn ra cũng có vẻ gì đó khó nói. Bà liên tay bày đồ ăn ra cái mâm trên đất miệng thì giả lả.

– Làm gì mà gấp vậy, mọi khi không phải con ăn uống là trên hết sao?

– Ăn thì dĩ nhiên phải ăn rồi… he… he. Nhưng có chuyện gì vui phải không mẹ. Mẹ được thưởng hả, bao tụi con một chầu hả, hay dẫn tụi con đi chơi. Nói đi mẹ cho tụi con mừng trước đi. Nóng ruột quá rồi.

– Mẹ nói cho ảnh đi, hôm qua nay ảnh cứ ngồi đoán già đoán non riết, mỏi cái lỗ tai.

– Mẹ…! – Hồng Ân dài giọng nhõng nhẽo với mẹ.

Nhìn mẹ tỏ vẻ khó xử Hoàng Ân nhỏ giọng.

– Không phải chuyện vui hả mẹ, mẹ mất việc hả?

– Không phải. – Mẹ cậu ngay lập tức phản bác. – Không biết có phải chuyện vui không nữa, với hai đứa bây.

Hồng Ân cũng khoanh chân ngồi cạnh Hoàng Ân, giục mẹ cậu.

– Nói nhanh đi mẹ rồi mình ăn cho nó ngon.

Mẹ cả hai ngừng bày đồ ăn, hai tay nhẹ xoắn vào nhau, bà khẽ cúi đầu.

– Thực ra… thực ra… – Nhìn hai cặp mắt chăm chú nhìn mình chờ đợi bà quyết định trước sau gì cũng phải nói, thôi thì nói nhanh cho rồi. – Mẹ định lập gia đình.

– Lập gia đình? – Hai miệng một lời.

– Phải, năm ngoái mẹ có quen một người cũng khá tốt. Gần đây ông ấy có hỏi cưới mẹ, mẹ… mẹ cũng muốn có một cuộc sống ổn định.

Hồng Ân nhìn Hoàng Ân, Hoàng Ân cũng nhìn Hồng Ân, cả hai đều cảm thấy viễn cảnh mẹ có gia đình khác còn hai anh em cậu sẽ tiếp tục giống như những ngày qua thậm chí sẽ có những ngày cực nhọc hơn. Bất chợt hai cậu muốn khóc.

– Chừng nào mẹ lập gia đình. – Hoàng Ân lên tiếng trước.

– Mẹ chờ ý của hai đứa.

– Ý tụi con? – Hồng Ân nhìn mẹ đầy thắc mắc. – Tụi con có quyền có ý kiến gì, ba mẹ ly hôn cũng vậy, mẹ muốn lập gia đình cũng vậy. Tụi con có ý nghĩa gì!

– Không phải, mẹ… mẹ… nếu hai đứa không thích thì… thì thôi vậy. Coi như mẹ chưa nói gì.

– Mẹ!

– Tụi con thực sự không muốn ba mẹ ly hôn.

– Mẹ biết, cha mẹ ly hôn con cái tất nhiên rất thiệt thòi…

– Tụi con không muốn mẹ lấy chồng khác.

– Mẹ… mẹ biết…

– Mẹ sẽ bỏ tụi con.

– Không có, mẹ không có bỏ tụi bây.

– Vậy ông ta có biết tụi con không?

– Biết, ông ấy biết mẹ có hai đứa bây, mẹ cũng có nói nếu hai đứa không đồng ý mẹ cũng không cưới ông ấy.

– Mẹ!

– Mẹ không cần… tụi con dù rất không muốn mẹ lấy chồng nhưng cũng không muốn mẹ buồn.

Hồng Ân Hoàng Ân thay phiên nhau mỗi người một câu, hai cậu thật cũng rối nùi, vừa sợ bị mẹ bỏ lại vừa sợ mẹ buồn, mâu thuẫn muốn chết. Hai cậu không đủ lớn để hy sinh bản thân nhưng cũng không nhỏ để có thể bắt mẹ cậu chịu cực chịu khổ vì hai anh em mãi. Hoàn cảnh gia đình như vậy cả hai không muốn trưởng thành trước tuổi cũng khó, mấy chuyện yêu đương, chuyện vợ chồng, chuyện kinh tế tiền bạc hai cậu hiểu rất rõ mặt xấu mặt tốt của nó, cuộc đời không chỉ có một màu hồng.
 

Bài tương tự