Truyện Hồ đất, hồ đá và hồ tử thần Tác Giả: Trai trong trại – trinh thám gay

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Ở khu vực làng đại học giáp giới Thủ Đức và Dĩ An, Bình Dương có hàng chục cái hồ lơn nhỏ, nhưng tựu trung chỉ có hai tên gọi: một là Hồ Đất, hai là Hồ Đá. Cái nào sâu và có nhiều vách đá là Hồ Đá, thường chúng là phần sót lại của những mỏ đá thời trước 1975. Cái nông hơn, do vùng đất trũng tạo thành, thường gọi là Hồ Đất. Và tất cả đều là Hồ Tử Thần, vì năm nào cũng có người chết đuối. Mặc cho rào dậu và bảng cấm, nhiều người vẫn cứ nhảy xuống bơi và chết. Một số người già ở đây nói rằng những cái hồ có một sức hút ma mị. Chúng làm cho cái chết trở nên quyến rũ. Ấy là vì không ít cái chết ở đây là tự sát.

Thế nên khi tháng trước có người phát hiện một tử thi ở Hồ Đá gần trường quân sự, cũng chẳng mấy ai ngạc nhiên khi kết luận nhanh chóng được đưa ra: giáo viên thể thao, đồng tính, tự tử vì tình. Hồ sơ nhanh chóng khép lại. Gia đình nạn nhân, mà thật ra chỉ có mỗi bà Thu, là mẹ, tới nhận xác về chôn.

Nhưng bà Thu, với linh cảm của một người mẹ, không tin con mình tự tử. Tuy không khá giả gì nhưng Trung, con bà, chết đi còn để lại một số tiền ở ngân hàng, nhờ vậy bà mới có thể thuê một thám tử tư. Tay này tên Vương, tự quảng bá tên tuổi mình trên mạng qua một vài vụ án ly kỳ.

Bà Thu hẹn Vương ở một quán cà phê võng bình dân ven một Hồ Đất. Sau một vài xã giao và giao kèo, Vương đi thẳng vào vấn đề. Anh nói, “Thật ra thì bà muốn gì, muốn đòi lại công lý cho con mình, hay muốn vong linh cậu Trung được siêu. Nếu trong trường hợp sau, tôi có quen một thầy rất giỏi, và bà không cần phải tốn kém như vậy, cũng như tôi sẽ không phải vất vả.”

Bà Thu ngạc nhiên, “Nói vậy có nghĩa là, anh đã biết một vài điều…?”

“Vâng, bà có linh cảm của một người mẹ, còn tôi có linh cảm của một thám tử. Cậu Trung bị hại, và bà có thể cảm nhận được. Vì giữa bà và con mình, dường như có chung một sinh mệnh”.

Bà Thu sửng sốt. Nhưng bà đồng thời cũng mừng vì tìm được người giỏi, hay chí ít anh ta dám có những suy nghĩ táo bạo.

Hôm sau bà Thu mời Vương ghé nhà. Ngôi nhà nhỏ rợp bóng cây cách khu vực hồ nước không xa mấy. Và cũng cách đó không xa, Nghĩa Dũng Đài chơ vơ trồi lên trên cái nền xanh thẫm là nghĩa trang chế độ cũ Bình An, trong nắng chiều càng thêm bạc màu thời gian. Lúc ăn cơm ánh mắt Vương chạm ngay cái nhìn từ bàn thờ, một quân nhân trắng trẻo tuổi chỉ chừng đôi mươi, niềm kiêu hãnh không thể dấu đi sau bộ quân phục sĩ quan. Vương muốn hỏi có phải anh ấy vẫn còn nằm bên kia đồi hay không, nhưng chợt nhớ mình là thám tử chuyên nghiệp, cái gì không phục vụ cho mục đích điều tra thì đừng hỏi. Qua một vài quan sát đầu tiên, bà Thu là người chăm chút diện mạo của mình, mặc cho tuổi tác và cảnh đơn chiếc trong bao nhiêu năm. Chân mày kẻ sắc và mảnh. Giọng nói luôn điềm đạm, cách nhả chữ có tiết chế. Vương liên tưởng đến những người con gái quyền quý của Sài Gòn xưa.

Vì muốn giữ phong thái chuyên nghiệp nên Vương lại đi thẳng vào vấn đề. Anh hỏi, “Thưa bà, ngoài linh cảm của người mẹ, có gì khác làm cho bà nghĩ Trung bị hại hay không?”

“Có”, bà Thu trả lời ngay, như thể đã chuẩn bị trước. “Lúc đi nó mang ba lô. Khi tìm thấy xác thì ba lô không thấy đâu cả. Nó thường mang trong ba lô một máy tính bảng, điện thoại, ví da, đèn pin và cả một con dao phòng thân”.

”Cậu ấy đi bộ à?”

”Vâng, nó thường đi bộ vì không xa, vả lại cách đây vài năm nó đã từng bị cướp xe một lần, cũng khu vực ấy. Ây… kiếp gay của nó, thật khổ”.

Vương muốn tỏ ra thông cảm. Anh muốn nói mình cũng gay nên hiểu được người trong cuộc. Nhưng nghĩ lại có lẽ quá sớm, nói ra điều này lúc này chỉ tăng thêm nghi ngờ, nên thôi. Tuy nhiên khi sau đó được phép vào phòng riêng của Trung, Vương không khỏi xao động. Thế giới riêng của một chàng gay luôn là một cái gì đó ma mị, vừa mời gọi, vừa xua đẩy, vừa sặc sỡ vừa tối tăm. Vương tìm được một con cu giả, có gai, một ống bôi trơn đã xài phân nửa, một bộ xương người lân tinh thường thấy ở phòng các thầy tu, một tủ quần lót các kiểu. Quần lót cùng một size và là của chủ nhân, vì Vương đã ngửi thử vài cái khả nghi nhưng không cái nào có mùi khác lạ, nghĩa là chàng gay này không sưu tầm quần lót của ai khác. Nhưng tiếc thay, không có máy tính để bàn, không điện thoại, không máy tính bảng, cũng không một cuốn sổ tay nào hết.

MANH MỐI ĐẦU TIÊN

Vương nghĩ chỉ có thể tập trung vào người mẹ mà thôi. Anh hỏi thẳng, “Thưa bà tôi e phải nhờ bà giúp thêm. Bà biết gì về các mối quan hệ tình ái của con mình không?”

Bà Thu nhìn xa xăm, rồi ánh mắt hướng về bàn thờ. Bà nói, “Tôi không chắc mình biết hết, nhưng cũng khá đủ. Trung nó yêu một người, nhưng hay quan hệ với một người khác. Tôi có biết về cậu thứ hai ấy, vì thi thoảng có ngủ lại nhà. Cậu ta dường như không phải gay. Tên Thắng, chạy xe ôm. Xe Yamaha màu đỏ đen. Tôi còn nhớ cả bốn số cuối cơ đấy, vì rất dễ nhớ. 6789, chính xác là vậy”.

Vương vội vã ghi vào note điện thoại.

Hmmm. Chạy xe ôm. Yamaha Jupiter. Không phải gay?

Vương làm việc một mình, không có chân rết chân rít gì nên không thể túa ra tìm hết khu vực như các “đồng nghiệp” công an chìm. Anh luôn phải dùng đến trực giác. Gay hay không gay thì cậu này cũng quen mùi với tình trai, ắt có lai vãng đến chợ tình. Và bằng trực giác, bằng gaydar của mình Vương biết khu vực này có chợ tình. Sinh viên thì đông, đồng trống thì nhiều, chợ tình không ở đây thì ở đâu. Ngay hôm đầu tiên khảo sát Vương đã định vị được khu chợ: bãi đất ven một hồ đá nhỏ gần ký túc xá khu A Đại Học Quốc Gia, gần đường lớn mà rất trống trãi, có những lối mòn túa ra bốn hướng, thuận tiện cho việc hành sự và cả thoát thân nếu cần. Đương sự thường tập trung vào giấc trưa và chiều tối. Vương cười thầm: đây là một ca khó gặm nhưng hứa hẹn nhiều mùi vị, biết đâu anh không chỉ có tiền mà cả tình không chừng?

Một chút về tiền sự của Vương. Anh chàng vốn là phóng viên thể thao tự do, chuyên về bóng đá. Sau 10 năm lăn lộn trong nghề phanh phui không biết bao nhiêu là bê bối, từ mua bán độ của cầu thủ cho đến những khuất tất của giới chóp bu ở Liên Đoàn, Vương nhận ra mình đã tiến hoá thành một thứ gì khác. Anh cũng không viết được nữa vì đi đâu cũng bị đề phòng, thậm chí hăm doạ. “Mày làm bể nồi cơm của người khác thì cái sọ mày cũng sẽ như vầy”, từng có thư nặc danh gửi đến anh như vậy. Rồi bỗng nhiên có bà giám đốc quen nhờ điều tra dùm một tình nhân nhí của chồng, một vụ kéo thành hai ba vụ, Vương trở thành thám tử hồi nào không hay.

Vương lân la ở chợ tình một tuần thì đã quen gần hết khách vãng lai. Ở đây chủ yếu có ba hạng: các em sinh viên khát tình, mấy tên công nhân đói dục và những gã bóng già dư rỗi thời gian. Nhưng hỏi Thắng chạy xe ôm thì không ai biết cả. Vương còn quen được một anh Huân cũng chạy xe ôm, tuổi đã xấp xỉ 50 cũng không biết nốt. Tuy nhiên về Trung thì có người biết. Hắn nói Trung ít ra đây ban ngày vì sợ sinh viên gặp, nhưng chiều tối và sáng sớm thì rất thường.

Đang tuyệt vọng thì sáng nay Vương có tin nhắn của bà Thu, “Cậu Vương ghé nhà ngay nhé. Cậu Thắng tới tìm Trung, tôi đang mời cơm để giữ chân”. Vương phóng xe như bay tới nhà bà Thu, từ ngoài nhìn vào đã thấy chiếc yamaha đỏ chói. 6789, đúng vậy. Anh nhắn trả lời, “Đã tới nơi. Sẽ bám theo đối tượng. Chị ráng xin số điện thoại của nó”.

Bà Thu, “Đã cố rồi, không xin được. Nó sắp ra đó”.

Vương vờ ngồi xem báo ở cuối ngõ. Kìa là Thắng, đang dắt xe ra. Quần áo jeans, không làm cho Grab. Hai nón bảo hiểm màu vàng. Tướng tá giang hồ lanh lợi và dứt khoát. Khi cậu ta rồ máy chạy đi, Vương cũng bám theo một khoảng. Làm sao để tiếp cận nó đây. Đang nhẩm tính trong đầu thì ơ kìa, Thắng rẽ về hướng chợ tình! Vương đã đoán không sai, đối tượng có lai vãng đến chợ tình.

Vào bãi đất rồi Thắng đi theo lối mòn xuống thung lũng. Dưới đó kín và vắng vẻ hơn, đối tượng không quá dạn dĩ với khu này. Cậu ta dừng xe dưới một khóm cây, ngó quanh. Xong lấy thuốc ra hút. Vì còn sớm nên chợ rất vắng, lúc vào Vương chỉ thấy một hai người nữa mé bãi trên. Vương tấp xe vào một bụi gần đó, móc cu ra đái để thăm dò đối tượng. Anh cố ý lộ hàng, chủ ý xem Thắng có phản ứng gì không. Cậu ta không nhìn hàng nhưng ánh mắt rõ ràng có quan tâm đến Vương. Bây giờ gần hơn rồi, mới thấy Thắng đúng là kiểu con trai hấp dẫn gay. Tướng giang hồ, dân lao động, lúc nào cũng cần tiền. Hai mắt sáng, cái miệng hơi đểu. Một nốt ruồi dưới dái tai bên phải. Ấy là dấu hiệu nhận dạng mà nghề nghiệp buộc Vương phải chú ý.

Vẫn không kéo phẹc mơ tuya lên Vương lại bên Thắng.

“Anh hứng quá em ơi”, giọng Vương dịu dàng. Thắng không nói gì.

“Chưa thấy cặc em… mà đã nứng rồi…”, giọng Vương thấp xuống, gợi dục. Ấy là vì Vương biết rõ mấy tên con trai này. Tụi nó cần tiền, nhưng cũng thích dâm dục. Gay càng dâm chúng càng thích. Vương không nói gì ôm eo Thắng từ phía sau, áp người vào tấm lưng ấm áp. Anh rê môi quanh cổ, lên đến tai, nhưng dừng ở đó. Vương nói nhỏ vào tai Thắng, giọng trầm ồm, “Anh cũng… nứng lồn nữa em ơi. Em cần bao nhiêu… để cho anh được phê lồn đây?”

Nhưng Thắng làm Vương bất ngờ. Cậu ta buông một câu, “Anh theo dõi em đúng không? Anh là công an chìm à?”

Vương sửng sốt. Anh chưa gặp ai đáo để như vậy. Vương lắc đầu như một cách trả lời. Thắng nói, “Vậy cô Thu thuê anh đúng không? Em biết anh tìm cái này”.

Thắng bước xuống xe, mở cốp. Cậu ta lôi ra một ba lô nhỏ, quăng cho Vương, nói, “Mọi thứ đều còn trong đó, em không lấy gì cả”.

”Nhưng làm sao em có ba lô của Trung?”

”Sáng hôm đó ngủ dậy thấy ngay trước hiên, em tưởng Trung gởi. Nay mới biết Trung bị nạn”.

Vương vừa mừng vừa thấy tiếc rẻ, không ngờ cuộc phiêu lưu mà anh thêu dệt trong đầu với Thắng lại kết thúc sớm như vậy. Đúng là bê đê ảo tưởng. Vương mở ba lô kiểm tra: máy tính bảng, điện thoại, ví da, đèn pin, một con dao Thái, và cả hai bao cao su chưa xài. Anh chìa tay ra cho Thắng bắt, “Chúc mừng anh bạn trẻ. Cậu là người tốt hiếm hoi còn sót lại thời nay”.

Vương tính đi về xe của mình, Thắng nói, “Em có đọc về anh trên mạng, anh là thám tử mà sao để mặt mình lên mạng như thế”.

Vương cười, bỏ về xe mình, “À, anh thích chơi bài ngửa”.

Thắng cũng cười, nụ cười rất duyên, “Trong điện thoại Trung có số của em. Khi nào xong việc và thực sự thích nằm ngửa, anh hãy gọi cho em”.

Vương nhái giọng bóng lộ, chửi rõ to, “Quỉ à!” Người ta nói tai vách mặt rừng. Vương rồ xe ra khỏi chợ tình, bất giác nhìn lên trời xanh. Anh không thể không có ý nghĩ, “Trời đang giúp mình, hay là đang thử thách mình?”
 

Bài tương tự