Truyện Giấc mộng Tác Giả: Lim – truyện ngắn

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
_Tiểu Triết…Tiểu Triết…

_Là ai? Là ai đang gọi tôi vậy? Là ai vậy?

Người thanh niên đứng giữa đại lộ lớn, dáo dác tìm nguồn gốc tiếng gọi. Bất ngờ, một chiếc xe tải lao tới…Két…két…

Cậu bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.

_Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?

Cậu nhìn sang bên cạnh, người kia ánh mắt thập phần lo lắng hỏi. Cậu nhíu mày:

_Thư Niệm ?

Người kia với tay mở lấy cái đèn ngủ bên cạnh. Sau đó liền rời giường, 1 lúc sau quay lại với 1 cốc nước trên tay. Đưa cho cậu, cậu nhận lấy, uống 1 hơi cạn. Dưới ánh đèn ngủ le lói, gương mặt người kia hiện rõ. Đó là 1 thanh niên trạc chừng 30 tuổi, tên là Thư Niệm. Thư Niệm hỏi:

_A Triết, anh mơ thấy gì mà la toáng lên vậy? Đáng sợ lắm à?

Cậu đáp:

_Anh nằm mơ thấy có ai đó gọi mình, sau đó thì bị 1 chiếc xe tải tông phải. Đáng sợ lắm!

Thư Niệm nói:

_Được rồi, chỉ là mơ thôi.

Thư Niệm liếc nhìn cái đồng hồ treo tường, bây giờ đã là 5:30 phút sáng. Thư Niệm nói:

_Anh ngủ thêm 1 lát, em đi chuẩn bị bữa sáng, lát nữa em gọi anh dậy!

Cậu nói:

_Thôi, cũng đã dậy rồi, anh giúp em chuẩn bị bữa sáng!

Thư Niệm cười:

_Được rồi, vậy mình cùng làm.

Cả 2 rời giường, cùng vào toilet đánh răng rửa mặt. 2 cái bàn chải cùng màu, cùng loại đặt vào 2 cái cốc cùng kiểu. Nhìn qua cũng đủ biết hàng tình nhân rồi. Thư Niệm lấy trong tủ ra 4 quả trứng, bật chảo rồi làm món ốp la. Cậu lấy ra 4 miếng bánh mì cho vào lò nướng. Lại thuận tay thái mấy quả cà chua sắp ra đĩa. Trứng cũng rán xong, Thư Niệm đặt vào đĩa. Vậy là xong 2 đĩa ốp la ngọt ngào. Thư Niệm đem ra bàn. Lau lấy đũa nĩa đưa cho cậu. Cả 2 ngồi vào bàn dùng bữa sáng. Cậu nói:

_Niệm này, em biết không, em nấu ăn ngày càng ngon nha, như đầu bếp 5 sao ấy!

Thư Niệm suýt sặc:

_Anh học đâu ra mấy lời này vậy, nói mà không ngượng mồm à?

Cậu cười, quay trở lại thưởng thức bữa sáng. Sau khi bữa sáng, cả 2 đều sửa soạn chuẩn bị đi làm. 2 người làm ở 2 hướng khác nhau nên để thuận tiện thì trong nhà có 2 chiếc xe máy… Chào tạm biệt nhau, cậu liền phóng xe tới chỗ làm.

Cậu tên là Tịnh Triết, là một editor chuyên nghiệp. Ở tuổi 28, cậu đã từng tham gia vào rất nhiều dự án lớn trong nền phim điện ảnh. Là một tài năng được rất nhiều nhà sản xuất tin tưởng. Ngoài ra, khi rãnh rỗi cậu cũng thường hay viết tiểu thuyết, là một người có tâm hồn nghệ sĩ. Tiểu thuyết cậu viết ra thường là về chủ đề tình cảm đôi lứa, rất được giới trẻ yêu chuộng. Công ty điện ảnh Z là nơi cậu đang làm. Công ty này là một trong những công ty sản xuất phim điện ảnh lớn nhất cả nước nên tất nhiên mỗi dự án đều đem lại nguồn thu khổng lồ. Tịnh Triết chấm vân tay, mở cửa bước vào. Cậu chào hỏi các đồng nghiệp. Ai ai cũng tươi cười chào cậu. Leader của cậu là một người đàn ông trung niên, béo tròn, đặc biệt 2 mắt có quầng thâm nhìn như 1 con gấu trúc vậy. Ông ta nói:

_Tiểu Triết, cậu mau mau vào phòng họp lớn. Gấp gấp nha!

Tịnh Triết hỏi:

_Có việc gì mà hối hả vậy sếp Lý?

Ông ta nói:

_Cậu cứ vào đi thì biết!

Tịnh Triết không hỏi nhiều cũng liền theo gót ông ta vào phòng họp lớn. Tịnh Triết vừa bước vào, không khí phòng họp khiến cậu bất giác nhíu mày lại. Ban giám đốc, các leader, hội đồng quản trị đều tập hợp đầy đủ. Tịnh Triết có chút hồi hợp , hỏi:

_Có chuyện gì mà mọi người đông đủ vậy?

Tổng Giám Đốc là một ông bác cũng đã lớn tuổi. Ông ta nghiêm nghị nói:

_Cậu Triết, cậu ngồi xuống trước, chúng tôi có việc muốn trao đổi với cậu

Tịnh Triết ngồi xuống, một mình đối diện với toàn thể ban giám đốc, các leader đều hướng mắt về cậu. Tổng Giám Đốc nói:

_Hôm nay chúng tôi triệu tập cậu vào đây là vì…

Tịnh Triết nuốt nước bọt. Tổng Giám Đốc nở 1 nụ cười:

_Chúc mừng tập phim mới của công ty chúng ta đã đoạt giải Oscar. Doanh thu phòng vé đạt kỷ lục, đứng top 1 toàn thế giới.

Cả bầy leader đồng loạt vỗ tay. Có người còn huýt cả sáo. Tịnh Triết vẫn chưa hiểu mô tê gì, lại hỏi:

_Mừng ghê, nhưng việc này thì có liên quan gì đến em vậy thưa giám đốc?

Giám Đốc Sản Xuất tiếp lời:

_Bởi vì thành công này phần lớn là công lao của cậu.

Tịnh Triết xua tay:

_Sao lại nói vậy được, tập phim này có công lao của tất cả anh em trong ekip chứ ạ?

Tổng Giám Đốc nói:

_Tất nhiên công ty sẽ có những phần thưởng xứng đáng cho các anh em, nhưng riêng cậu, chúng tôi đặc biệt có 1 phần quà cho cậu, người đã cống hiến hết mình cho công ty. Anh Triệu, anh nói đi!

Giám đốc Nhân Sự họ Triệu e hèm 1 tiếng lấy hơi:

_Chúng tôi quyết định thăng cấp cho cậu làm Phó Giám Đốc Sáng Tạo. Lương sẽ tăng liền 3 bậc.

Tịnh Triết lắc đầu xua tay tập 2:

_Ấy, sao em có thể nhận vị trí này được, em còn non và xanh lắm.

Leader của cậu nói:

_Tiểu Triết, cậu đừng khiêm tốn nữa, đây là điều cậu xứng đáng được nhận mà!

Rồi mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng. Tịnh Triết vẫn còn mơ màng…

Giờ nghỉ trưa, Tịnh Triết liền gọi cho Thư Niệm báo tin mừng này. Thư Niệm giọng điệu phấn khởi:

_Chúc mừng anh nha, tối nay em sẽ nấu một bữa tiệc chiêu đãi anh!

Tịnh Triết nói:

_Anh mong chờ đó, à , đã ăn cơm chưa?

Thư Niệm đáp:

_Vừa ăn xong! Còn anh?

TỊnh Triết đáp:

_Anh chuẩn bị ra ngoài với mấy anh em.

Thư Niệm nói:

_Ừm, vậy không phiền anh nữa, em cũng chợp mắt một lát xíu lại làm việc!

Tịnh Triết hôn 1 cái phát ra tiếng “chóc”:

_Ừm, yêu em!

Thư Niệm bật cười:

_Yêu anh!

Tịnh Triết vừa cúp điện thoại thì từ phía sau, 1 đám người xông tới bu lấy cậu. Một người nói:

_Uầy, nói chuyện ngọt ngào như vậy, là người yêu hả?

Tịnh Triết lườm người kia:

_Cậu nghe lén tôi à?

Người kia cười khẩy:

_Xớ, ông đây mà thèm nghe lén cậu á? Cậu hỏi mọi người xem, tại cậu nói chuyện ít có nhỏ quá mà!

Tịnh Triết gãi đầu, một người khác nói:

_Thôi, chúng ta ra ngoài ăn mừng A Triết lên chức đi anh em!

Tịnh Triết vui vẻ:

_Hôm nay tôi mời!

Cả 1 đám 8 người hô hào:

_A Triết vạn tuế, vạn tuế!!!



6h Chiều, Tịnh Triết mệt mỏi, vươn vai 1 cái, tập 1 vài động tác thể dục cho giãn gân giãn cốt rồi tắt máy. Cậu ra về. Trên đường đi, cậu chợt ghé vào 1 nơi.

Ở phía này, Thư Niệm cũng tranh thủ về sớm mà làm 1 bữa tiệc nhỏ để mừng Tịnh Triết thăng chức. Tịnh Triết về tới nhà đã là 7h tối. Thư Niệm cũng đã chuẩn bị xong. Tịnh Triết vừa mở cửa bước vào đã thấy 1 bàn đầy ắp thức ăn. Thư Niệm niềm nở:

_Anh về rồi, vừa hay em cũng vừa làm xong bữa tối!

TỊnh Triết tiến tới, hôn lên má Thư Niệm 1 cái. Thư Niệm có chút ngượng ngùng. Tịnh Triết bật cười:

_Gì vậy, yêu nhau 3 năm nay rồi chỉ 1 cái hôn má cũng là em ngượng như vậy sao? Haha

Thư Niệm giục:

_Thôi, ngồi đi!

Tịnh Triết ngồi xuống, Thư Niệm lấy ra 2 cái ly và 1 chai Champagne. Tịnh Triết nói:

_Em biết anh uống dở lắm mà!

Thư Niệm đáp:

_Lâu lâu say 1 bữa, vả lại đây là ở nhà có phải ngoài đường đâu, bộ anh sợ bị ăn thịt chắc?

Tịnh Triết ánh nhìn đầy rẫy ẩn ý. Thư Niệm cảm thấy hình như vừa nói hớ cái gì đó, sau ót có chút lạnh lạnh rồi. Thư Niệm rót rượu, cả 2 cầm ly, Thư Niệm nói:

_Nào, cạn ly chúc mừng tân Phó Giám Đốc của chúng ta.

2 ly rượu chạm nhẹ vào nhau phát ra 1 âm thanh thật êm tai. 2 người cùng nhau dùng bữa, cười nói vui vẻ, trông như một gia đình nhỏ ấm áp và tràn ngập hạnh phúc. Tịnh Triết uống rượu khá tệ, đúng hơn là bị dị ứng cồn nên chỉ 3 ly đã say quắc cần câu rồi. Thư Niệm dìu cậu vào phòng ngủ, cẩn thận thay quần áo, rồi lấy khăn lau người cho Tịnh Triết, mặc bộ đồ ngủ vào, đắp chăn cẩn thận, mở nhỏ điều hòa. Sau khi xác định nhịp thở đều đặn của Tịnh Triết, khẳng định cậu đã say giấc, Thư Niệm liền quay ra ngoài dọn dẹp. Tịnh Triết đêm đó lại nằm mơ…

“Tiểu Triết, Tiểu Triết”

Tịnh Triết mi mắt khẽ động, từ từ mở mắt. Người bên cạnh vẫn đang say ngủ, Tịnh Triết không vội rời giường, nằm đó ngắm nhìn người kia một lúc, vô thức đưa tay vuốt lấy lọn tóc đang rũ xuống. Thư Niệm bị động cũng tỉnh giấc. Tịnh Triết hỏi:

_Làm em thức sao?

Thư Niệm đáp:

_Chào buổi sáng!

Tịnh Triết mỉm cười. Nhớ lại thì, cậu và Thư Niệm không biết có phải là duyên trời định không, 10 năm theo đuổi, 7 năm làm bạn, 3 năm yêu nhau. 10 năm trước, lúc đó cậu vẫn còn là một chàng tân sinh viên ngô nghê của đại học Z. Một thân một mình từ một tỉnh nhỏ vác balo lên thành phố. Lần đầu nhận phòng ktx, thật may phòng 4 người đều là tân sinh viên. Ngày đó, cậu là người vào thứ 2, trước đó cũng có 1 anh bạn đã vào từ trước, 2 người chào hỏi, làm quen. Vài ngày sau đó lại 1 người bạn khác vào nhận phòng. Tịnh Triết lúc đó quan niệm lên đại học không như thời cấp 3, kết giao nhiều bạn là tốt nhưng cũng nên cẩn thận vì hầu như mọi người đều đến từ tứ phương, ai biết được hôm nay là bạn ngày mai là thù. Nhưng tốt hơn là bạn, hơn nữa cùng phòng thì cũng nên hòa nhã 1 chút. Và người cuối cùng đến là Thư Niệm. Người này lần đầu xuất hiện không cho Tịnh Triết quá nhiều ấn tượng, chỉ biết cậu này thân hình có chút gầy gò, thấp hơn cậu nửa cái đầu. Quả đầu 3 phân mà còn đeo thêm cặp kính cận trông ngố tàu không chịu được. Duy chỉ có 1 điều khiến cậu chú ý, đó là ánh mắt của Thư Niệm, có một nét tinh anh lạ kỳ. Ánh mắt đó trong và tĩnh lặng, người nhìn có thể cảm nhận được một sự an bình trong nó. Thư Niệm tiến đến, nở 1 nụ cười:

_Chào, tui tên là Niệm còn ông tên gì?

Tịnh Triết ngẩn người ra vài giây, sau đó đáp:

_Tui tên là Triết!

Thời gian 4 năm ở đại học, cả 2 thân nhau như thể anh em, ngày cùng đi học, tối cùng chơi đùa. Có đồ ăn, thức uống gì cũng chia sẻ với nhau. Vui, buồn đều tìm đến nhau. Cứ vậy, tình cảm giữa 2 người ngày một lớn dần. Vào ngày tốt nghiệp, Tịnh Triết đã lấy hết can đảm mà tỏ tình. Thư Niệm lúc đầu có chút do dự, Tịnh Triết lúc đó đã nói:

_Không sao, mày cứ từ từ suy nghĩ, tao sẽ chờ!

Sau khi ra trường, 2 người bắt đầu có những hướng đi nghề nghiệp riêng. Tuy vậy, cả 2 vẫn giữ liên lạc, vẫn quan tâm nhau như trước. Và rồi, sau 3 năm kiên trì theo đuổi. Thư Niệm đã gật đầu. Hôm đó là một ngày nắng đẹp…



Một vài tuần sau, Tịnh Triết xin nghỉ phép 5 hôm. Khá là gian truân, vì hiện tại cậu đã là một nhân tố quan trọng nên việc của cậu cũng đặc biệt nhiều hơn và rắc rối hơn. Nhưng vốn được lòng tất cả mọi người nên ai cũng muốn giúp cho cậu. Nhân viên A nói:

_Sếp Triết cứ an tâm, khi anh vắng mặt anh em sẽ cố gắng hoàn thành công việc mà!

Nhân viên B hỏi:

_Mà sếp có việc gì mà nghỉ tận 5 ngày vậy?

Nhân Viên C chen vào:

_Vô duyên, sếp có cần phải báo cáo cho cậu không chứ? Không nói cũng biết người ta đưa phu nhân đi chơi rồi. Á!

Tịnh Triết cốc đầu cậu nhân viên C:

_Lanh quá ha! Thôi, mọi người tập trung làm việc đi!

Cả đám đưa tay lên trán, làm động tác chào:

_Tuân lệnh sếp!

Tịnh Triết mỉm cười. Tịnh Triết muốn đưa Thư Niệm đi du lịch, vì sắp tới là tròn 3 năm yêu nhau. Cả 2 đã chọn sẽ đến vùng biển Maldives, đây cũng là ước mơ từ thời sinh viên của cả 2.



1 tuần sau đó họ lên đường. Bãi biển thật đẹp, nước xanh đến thấy cả đáy. Có thể dùng mắt thường thấy từng đàn cá bơi lội dưới chân. 2 người đi lặn biển ngắm san hô, rồi lại đi du thuyền ra khơi câu mực rồi lại nằm tắm nắng trên bãi biển. Thật biết cách hưởng thụ cuộc sống. Buổi tối đó, Tịnh Triết chuẩn bị 1 bàn tiệc lãng mạn 2 người. Tịnh Triết nhìn Thư Niệm rất lâu nhưng không nói gì cả. Thư Niệm thấy có chút quái gở liền hỏi:

_Làm gì mà nhìn em từ nãy giờ vậy?

Tịnh Triết hít 1 hơi thật sâu, rồi nói:

_Niệm, chúng ta tính tới nay đã quen biết nhau được 10 năm rồi, trong đó 7 năm làm bạn, 3 năm chính thức yêu nhau. Em biết không, thật ra từ ngày đầu tiên gặp em, anh thật không ấn tượng quá nhiều về em nhưng khoảnh khắc chúng ta giao ánh mắt và câu chào của em, anh biết giữa chúng ta đã hình thành nên 1 liên kết. Nó khiến anh mỗi ngày đều dính lấy em, khiến anh không muốn rời xa em dù chỉ là 1 giây, 1 khắc. Và suốt thời gian đó, anh đã luôn quan sát em, bên cạnh em với tư cách là 1 người bạn. Khi lần đầu tiên tỏ tình, em từ chối, lúc đó anh rất buồn nhưng anh vẫn tin rằng, em chính là một nửa còn thiếu của anh trong cuộc đời này. Vì vậy anh đã không buông bỏ. Rồi anh đã thành công, ngày em nhận lời yêu, anh biết phải viết tiếp những gì vào câu chuyện tương lai của tụi mình. Ngày hôm nay, tại nơi này…

Tịnh Triết lấy ra 1 cái hộp nhỏ, mở ra bên trong là 2 chiếc nhẫn bạc được trạm trổ tinh xao, bên vành trong còn khắc 2 chữ cái T, N. Tịnh Triết nói:

_Lấy anh nhé!?

Thư Niệm xúc động. Gật đầu. Tịnh Triết nở 1 nụ cười rất tươi.



Đám cưới của 2 người diễn ra tại quê nhà. Thư Niệm đã yêu cầu như vậy, Tịnh Triết tuy muốn tổ chức ở Pháp nhưng đành chiều ý Thư Niệm. Dưới sự chúc phúc của tất cả bạn bè, đồng nghiệp, thân nhân 2 họ, 2 người sánh bước tiến vào lễ đường. Cha sứ bắt đầu chúc phúc. 2 người trao nhẫn cho nhau, tiếng chuông lễ đường vang lên trong tiếng reo hò vui mừng của tất cả quan khách.



1 năm sau ngày cưới, bọn họ quyết định đến bước có con. Bọn họ đã nhờ kỹ thuật thụ tinh nhân tạo mà thuận lợi đón về một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Triết Niệm theo tên của cả 2. 2 ông bố cù lần trong việc chăm con nhỏ nên hầu như đều đến tay của ông bà. Bé Triết Niệm rất ngoan, lại chịu ăn nên lớn nhanh. Không lâu sau đó thì đã có thể gọi ba, đám người lớn dạy rất nhiều thứ nhưng cơ bản bé vẫn chưa thể nhớ hết được. Tịnh Triết rất kiên nhẫn, mỗi ngày đều chỉ vào mình nói “Ba Triết”, rồi chỉ vào Thư Niệm “Ba Niệm”. Bé cứ tròn xoe đôi mắt mà nhìn 2 người ba của mình làm trò khỉ gì đó mà cười khúc khích. Rồi bé cũng hiểu được ý nghĩa 2 từ kia và ghi nhớ. Giọng bé trong trẻo gọi 2 ba của mình, phát âm tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nghe hiểu. Tịnh Triết lần đầu nghe bé gọi vô cùng thích thú, nhấc bổng bé lên chơi tàu bay.

_Con trai giỏi quá, đúng là thiên tài nha!

Bé con thích thú cười cả ngày…

Thấm thoát bé vào lớp 1, ngày đầu tiên đi học bé vô cùng lo lắng. Tối đó liên tục hỏi những câu đại loại như “trường mới thế nào? bạn bè ra sao? Thầy cô có khó tính không? Có thương bé không?”. Tịnh Triết xoa đầu con trai dịu dàng nói:

_Bé Niệm dễ thương như vậy, nhất định thầy cô sẽ thích con, bạn bè sẽ yêu quý con, con nhất định sẽ thành hotboy của trường nha!

Bé con lúc này gương mặt mới giãn ra, lo lắng cũng dần biến mất. Thư Niệm nói:

_Thôi được rồi, con đi ngủ đi, mai coi chừng không dậy được lại trễ ngày đầu đi học.

Bé con ngoan ngoãn vào phòng ngủ của mình. Thư Niệm nói:

_Anh biết cách dỗ con nít ghê hen!

Tịnh Triết cười:

_Còn em thì biết cách dỗ người lớn!

Cả 2 cùng cười.

Sáng hôm sau, Tịnh Triết và Thư Niệm cùng nhau đưa bé con tới trường. Trước cánh cổng lớn, bé con có chút lo lắng, luôn nấp sau chân Tịnh Triết. Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo trẻ đã từ sớm đứng ở cổng chào đón học sinh. Thấy bé con cứ lấp ló sau 2 vị đại thần kìa liền tiến tới chào hỏi:

_Chào 2 anh, 2 anh đưa bé tới nhập học ạ?

Tịnh Triết đáp:

_Phải thưa cô giáo, đây là bé nhà chúng tôi!

Tịnh Triết xoay đầu nhìn xuống bé con đang úp mặt vào chân mình. Cô giáo trẻ cúi người, tươi cười:

_Chào con, cô là Trân Trân, là giáo viên chủ nhiệm sắp tới của con, chúng ta làm quen nhé!

Bé con lấp ló nửa con mắt ra. Thư Niệm nói:

_Chào cô đi con!

Bé con lúc này mới tiến ra trước, đầu cúi rập nhưng ánh mắt vẫn giữ vị trí hướng về cô giáo trẻ, đầy rẫy phòng bị. Cô giáo lại hỏi:

_Con tên là gì?

Bé con mấp mái cái miệng nhỏ:

_Là Triết Niệm ạ!

Cô giáo cười:

_Tên con rất đặc biệt , nghe hay lắm ! Được rồi, vậy bây giờ bé Niệm theo cô vào gặp các bạn chứ?

Bé con ngước nhìn 2 người ba, cả 2 gật đầu. Bé con vẫn còn có chút sợ sệt. Bỗng từ đằng xa, một cô bé chạy tới.

_Mẹ ơi, sao mẹ còn đứng ngoài này, mấy bạn đã vào lớp hết rồi kìa!

Cô bé là con của cô giáo trẻ, thì ra là bạn học cùng lớp của bé con. Cô giáo nói:

_Tiểu Linh, thật hay quá, bạn học này đang cần một người bạn dẫn vào lớp, con giúp mẹ được không?

Cô bé tên tiểu Linh nhìn sang bé con bên cạnh, tròn xoe đôi mắt, nói:

_Bạn là bạn học mới hả, chào bạn, mình là Linh Linh.

Bé con nhìn thấy cô bé bằng tuổi, nỗi sợ cũng dần biến mất:

_Chào bạn, mình là Triết Niệm

Cô bé nói:

_Vậy mình sẽ gọi bạn là tiểu Niệm nhé, đi thôi tiểu Niệm Niệm, mình vào gặp các bạn khác đi!

Không đợi bé con đồng ý, cô bé lập tức nắm lấy tay bé con kéo đi. 2 cái dáng nhỏ lon ton chạy vào trong trường. Tịnh Triết và Thư Niệm an tâm, gởi gắm bé con rồi rời đi.



Bé con nhanh chóng kết bạn, chỉ mất vài tuần đã liền trở thành tâm điểm của cả lớp, được rất nhiều bạn nữ yêu quý. Các thầy cô cũng vô cùng thương cậu nhóc vì cậu rất ngoan, tư chất lại tốt, rất thông minh và hiếu học. Bé con đem con điểm 10 đầu tiên về khoe với 2 ba, tất nhiên được thưởng 1 chầu KFC sướng miệng…

Khi bé con đã say giấc, Tịnh Triết và Thư Niệm vào phòng khách, cả 2 ngồi xuống sofa. Tịnh Triết quàng tay ra sau, kéo Thư Niệm vào người. Cùng nhau xem chương trình tivi. Tịnh Triết nói:

_Niệm này, em nói xem, chúng ta thật sự là những người hạnh phúc nhất trên đời đúng không?

Thư Niệm đáp:

_Phải!

Tịnh Triết mỉm cười… bỗng, giọng nói đó lại cất lên

“Tịnh Triết, Tịnh Triết”
 

Bài tương tự