Truyện Fanfic Bác Chiến | Một Nửa Năm Mươi Tác Giả: Thiên Yu

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
CHƯƠNG 3:”LỚN TUỔI HƠN.”


Chuyến đi Vô Tích lần này kéo dài khoảng năm ngày. Tiêu Chiến vừa sắp xếp quần áo vào vali, vừa ngâm nga một giai điệu vui vẻ.

Từ sau khi công ty thiết kế bắt đầu đi vào quỹ đạo, hợp đồng nhận được ngày một nhiều hơn. Nói bận đến tối mặt cũng không hẳn nhưng gần hai năm qua Tiêu Chiến chưa có một kì nghỉ thật sự.
Cho nên chuyến đi sắp tới đối với Tiêu Chiến mà nói có chút mong đợi, ngẫm nghĩ một lát anh quyết định bỏ thêm một chiếc máy ảnh vào trong hành lí, rất muốn nhân cơ hội này chụp thật nhiều cảnh đẹp về khoe với ba mẹ Tiêu.


Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Vô Tích vỏn vẹn chưa đến hai tiếng rưỡi, sau đó tiếp tục lên xe đi thêm hai tiếng nữa để về khách sạn. So với nhân viên đoàn phim phải di chuyển toàn bộ hành trình bằng xe phải mất đến mười mấy tiếng thì phía bên Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Chị vừa gọi bên đó xong, họ chiều nay sẽ đến nơi. Chúng ta cứ trực tiếp về khách sạn trước.” Niệm Quân thông báo.
“Nói vậy có nghĩa là…chúng ta có hơn nửa ngày để thư giãn rồi.” Diêu Mai chớp chớp mắt, không giấu được sung sướng.
“Lại nghĩ đến chuyện lười biếng.” Niệm Quân quay sang cốc nhẹ vào trán Diêu Mai, tiếp đó đưa chìa khoá xe vừa nhận được cho Hứa Thịnh dặn dò: “Mọi người cùng lên xe lớn về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, chị sẽ đi mua thêm ít vật dụng cần thiết.”
Trong khi chờ Hứa Thịnh đánh xe đến, Diêu Mai âm thầm tính toán sau đó dùng gương mặt nửa đáng thương nửa tội nghiệp quay sang thương lượng với Tiêu Chiến.
“Chiến ca, lát nữa em ngồi phía trước được không.”
“Có vấn đề gì sao?” Tiêu Chiến hỏi
“Không, không. Thật ra không có vấn đề gì hết. Chỉ là…” Đoạn cô ngừng lại lén lút liếc sang Vương Nhất Bác đứng cách đó không xa, bĩu môi: ” Mấy lần ngồi với Vương ca, ăn vặt cũng bị mắng.”
Tiêu Chiến bật cười, sau đó lại nhìn về phía Vương Nhất Bác một chút.
Cậu mang kính mát che đi gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn nhìn ra nét ngái ngủ, có lẽ vừa rồi đã ngủ một giấc ngắn trên máy bay. Quần áo hôm nay so với ngày thường cũng thoải mái hơn.
Áo thun đen, quần jeans rách gối cùng giày thể thao. Mái tóc cũng không tạo kiểu cầu kì, tuỳ ý đưa tay vuốt nhẹ lại có cảm giác mượt mà, vài sợi dài rũ xuống che một phần chân mày khiến tổng thể gương mặt bớt sắc lạnh, thêm chút gần gũi.
Lúc xe đến, Vương Nhất Bác có chút cứng nhắc nhìn Diêu Mai nhanh nhẹn phóng đến vị trí bên cạnh ghế lái. Tiêu Chiến đứng bên cạnh cũng phát hiện điều này, anh không muốn cậu khó xử nên chủ động mở lời trước.
“Nếu em thấy bất tiện vậy để anh nói Diêu Mai đổi lại.”
Sau đó rất nhanh cậu lắc đầu đáp: “Không việc gì, lên xe đi.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến được ngồi dòng xe cao cấp có vách ngăn giữa khoang lái như thế này, tưởng tượng một chút thì bây giờ anh và Vương Nhất Bác không khác gì ở thế giới riêng của hai người.
Bên trong xe rất rộng, ghế da cao cấp êm ái, chỗ để chân cũng rất thoải mái. Cả hai từ lúc lên xe đều yên lặng, cũng không có dấu hiệu sẽ tìm chủ đề để phá hủy bầu không khí ngượng ngùng này.
Vương Nhất Bác đeo tai nghe, bộ dạng chuẩn bị chơi game. Tiêu Chiến cũng đem laptop ra để làm tiếp bản thiết kế còn đang dang dở coi như giết thời gian.
Xe chạy rất êm, mặc dù giữa hai người vẫn là một mảnh yên tĩnh nhưng cũng không còn quá ngột ngạt nữa.
Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn từ Diêu Mai, hỏi xem trưa nay muốn ăn gì. Cậu cũng không tính là kén ăn, gõ vài chữ trả lời lại: không dầu mỡ, không cà rốt.
Mà bên kia Tiêu Chiến cũng vừa cầm điện thoại lên, trông thấy tên hiển thị màn hình cuộc gọi đến không nhịn được cười rất vui.
“Mẹ, con nghe đây.”
Lần đầu tiên Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói bằng giọng Trùng Khánh, bình thường anh đều dùng giọng Bắc Kinh khá chuẩn. Giọng Trùng Khánh trước đây cậu không có ấn tượng, bây giờ nghe qua anh lại thấy trầm bổng, du dương.
“Con đáp được một lúc rồi. Đang trên đường về khách sạn. Mẹ đang làm gì đấy?”
“Thiệt ghen tị nha, con cũng muốn ăn miến chua. Đã muốn ăn mấy ngày nay rồi vẫn chưa ăn được.”
Tiêu Chiến mang theo cảm thán kéo dài mấy âm cuối, lại còn dùng giọng mũi. Vương Nhất Bác nghe còn thấy có chút nũng nịu, tâm tình liền mềm mại theo. Nghĩ vài giây rồi nhắn lại thêm một tin nữa cho Diêu Mai: Mua miến chua đi.
“Con biết rồi, mẹ yên tâm. Thời tiết Trùng Khánh mấy ngày tới cũng không tốt, mẹ đừng để bị cảm lạnh.”
“Nói với bố đừng thức khuya quá, con sẽ thu xếp về sớm thăm hai người.”
Tiêu Chiến cúp điện thoại, sau đó cũng đóng laptop lại, đưa tay dụi mi mắt có chút nặng. Nếu bây giờ thú nhận đêm qua vì hao hức mà đến gần sáng nay mới ngủ được, vậy thì quá trẻ con rồi.
Anh liếc sang Vương Nhất Bác vẫn đang nghịch điện thoại. Thầm nghĩ Diêu Mai ăn vặt bị mắng, còn mình nếu ngủ một chút có bị bắt kiểm điểm không?
Rõ là đang cân nhắc nhưng chỉ một phút sau đôi mắt Tiêu Chiến bỏ cuộc khép lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Vương Nhất Bác từ nãy đã âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của anh. Phát hiện người đã ngủ rồi liền không khách sáo nữa, quang minh chính đại dùng hai mắt nhìn thẳng.
Tiêu Chiến năm nay nói rằng mình hai mươi bảy tuổi nhưng bộ dáng lúc ngủ dịu ngoan như một đứa trẻ. Lồng ngực sau lớp áo mỏng theo hô hấp chuyển động lên xuống đều đặn, an tĩnh say sưa.
Cậu nhìn không dứt mắt, lại thấy phần đầu tựa trên lưng ghế càng lúc càng đổ về phía cửa sổ. Đúng lúc này xe đi vào đoạn đường đang sửa chửa, khoang xe rung lắc một phen.
Nhìn thấy Tiêu Chiến sắp va vào cửa sổ, Vương Nhất Bác theo quán tính đỡ lấy, liền ôm trọn một bên sườn mặt anh vào bàn tay mình.
Vậy mà anh cũng không tỉnh dậy. Vương Nhất Bác cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đều đều phả vào lòng bàn tay cậu. Trái tim cậu cũng bất giác nóng lên theo.
Từ khoảng cách này ngắm nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới hiểu cái gì gọi là mỹ cảnh nhân gian. Mi thanh mục tú, sống mũi tinh xảo. Sau đó lại bất giác hướng xuống môi anh, màu sắc hay độ mềm mại Vương Nhất Bác đều thấy rất vừa miệng. Nốt ruồi nho nhỏ dưới khoé môi mỗi lần nhìn đều thấy thêm phần duyên dáng.
Khoan. Vừa miệng?
Nội tâm Vương Nhất Bác như bị vả một cái đến choáng váng. Ăn học bao nhiêu năm lại đi miêu tả môi một nam nhân khác là vừa miệng.
Có còn thuốc chữa không?
Nhưng ông trời vốn rất biết cách thử thách định lực cửa Vương Nhất Bác. Giữa lúc cậu còn đang thất thần, Tiêu Chiến mơ ngủ cảm thấy môi có chút khô, liền theo thói quen vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.
Vương Nhất Bác nhìn đầu lưỡi non mịn lướt nhẹ trên phiến môi hồng, sau đó cả đôi môi ấy sáng bóng ẩm ướt như quả mọng như mời gọi.
Chết tiệt.
Tim đập đến sắp phát điên rồi.
Vương Nhất Bác hít thở thật sâu, quyết đoán hướng tầm mắt lên trần xe ba phút lấy lại bình tĩnh. Đến khi mọi thứ bình ổn, cậu lại nhìn đến khuôn mặt say ngủ của anh, bàn tay cử động rất nhẹ, đem đầu anh đặt lên vai mình.
Vương Nhất Bác trước giờ luôn được người khác săn sóc, lần đầu tiên lại có suy nghĩ muốn đối xử tốt với một chút ai đó. Không có máy quay, cũng không theo kịch bản, chỉ là trong tâm trí muốn chìu chuộng người trước mặt, muốn Tiêu Chiến có thể an ổn ngủ thêm chút nữa.
Tiêu Chiến cảm nhận được điểm tựa vừa vững chãi lại vừa ấm. Liền nương theo sự thoải mái đó mà tựa sát vào, đầu anh cũng vô thức dụi vào cổ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác toàn thân hoá đá. Nhịp tim mới vừa bình ổn giờ lại đập điên cuồng như trống trận.
Mái tóc đen nhánh mềm mại của anh cọ lên sườn mặt cậu, chỉ cần nghiêng mặt một chút là có thể hôn lên. Vương Nhất Bác có chút say mê ngửi mùi hương quẩn quanh nơi đầu mũi, trong lòng lại bất giác thấy thoã mãn lạ thường.
Tiêu Chiến từ lúc xuất hiện liền trở thành ngoại lệ của Vương Nhất Bác. Không ghét anh gọi tên mình, không ghét anh chạm vào.
Như bây giờ, lại càng không ghét. Thậm chí hi vọng đoạn đường này sẽ kéo dài thật lâu.

Lúc xe dần giảm tốc độ rẽ vào khuôn viên của khách sạn, Vương Nhất Bác luyến tiếc nâng đầu Tiêu Chiến cẩn thận đặt lại vị trí cũ. Dù có hơi mong muốn nhìn thấy Tiêu Chiến tỉnh dậy trên vai mình nhưng lại sợ phần khó xử phía sau.
Cửa xe bật mở, ánh sáng chói chang bên ngoài tràn vào. Tiêu Chiến nheo mắt từ từ tỉnh lại, ngơ ngác phát hiện đã đến nơi rồi ư.
Anh vậy mà lại ngủ say đến thế, bối rối nhìn sang cậu, không biết lúc ngủ có làm gì khó coi không. Mà Vương Nhất Bác bên này sớm đã bật chế độ ảnh đế, không nhìn ra có chỗ nào không thích hợp.
Tiêu Chiến thấy cậu vẫn như cũ không có phản ứng liền lén thở phào nhẹ nhõm. Nhanh nhẹn cầm theo túi xách bước xuống xe. Lúc đi ngang Diêu Mai, liền nghe cô ghé sát hỏi.
“Vương ca không có xấu tính với anh chứ?”
“Không có, anh suốt đường đi đều ngủ. Lúc đến nơi mới thức dậy.” Tiêu Chiến thành thật đáp.
“Trưa nay chúng ta ăn miến chua nhé? Chiến ca có ăn được cay không?”
Tiêu Chiến nghe thấy đúng món đang rất muốn ăn, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều: “Có. Cho anh nhiều ớt nhé.”
“Được. Nhưng mà hôm nay anh dùng nước hoa ạ? Mùi thơm quá.” Diêu Mai khịt khịt mũi
“Không có. Thật sự có mùi sao?” Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên kéo một phần cổ áo lên ngửi thử. Tuy hơi nhạt nhưng đúng là có mùi thơm. Anh nhíu mày suy nghĩ, hình như anh đâu có đổi nước giặt quần áo, sữa tắm cũng không có mua loại mới. Không biết là từ đâu vương lại nhưng anh cũng không bận tâm lắm. Không khó ngửi là được rồi.
Mà Diêu Mai hồi tưởng lại, bỗng thấy mùi hương này quen lắm, nhưng bây giờ nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
…….

Trưa đó mọi người ăn trưa cùng nhau. Tiêu Chiến ánh mắt sáng lên nhìn phần miến chua nóng hổi trước mặt, Hứa Thịnh nhìn phần nước súp chuyển sang màu đỏ trong tô của Tiêu Chiến mà rùng mình một cái. Không hổ là thanh niên Trùng Khánh ăn ớt như ăn kẹo.
Tiêu Chiến ăn đến sung sướng, mặc dù môi đã muốn sưng mọng lên vì cay nhưng cảm thấy rất ngon miệng. Vương Nhất Bác cứ gắp vài đũa lại lén nhìn anh một cái, dư vị trên đầu lưỡi tuy chua nhưng trong lòng lại thấy ngọt lạ thường.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Diêu Mai ngừng đũa, xung phong chạy đi mở cửa. Ngoài dự đoán người đến là trợ lí của Tử Yên. Vậy là bên phía của nữ chính cũng đã đến nơi. Chủ động cử người mang ít nước giải khát sang tặng cho đoàn đội của Vương Nhất Bác.
Diêu Mai nhận túi giấy nặng trịch, ngó vào xem một chút. Trùng hợp ghê lại là trà sữa, còn tới mấy vị khác nhau.
Cô mang vào chia cho mọi người, vừa đưa một cốc vị chocolate cho Tiêu Chiến vừa quay sang hỏi Vương Nhất Bác : “Vương ca anh muốn vị nào? Có muốn thử vị hoa sen mới ra mắt không?”
Vương Nhất Bác lắc đầu: “Không muốn, không thích.”
Diêu Mai chớp mắt. Ô hay?
Lúc này Niệm Quân mới để ý thấy mỗi cốc đều có một mảnh giấy hồng phấn đính kèm theo: Trà sữa ngọt ngào như Tử Yên.
Không nói nhiều. Lập tức xé xuống.
Vương Nhất Bác không muốn mang tiếng lỗ mãng, liền bảo Diêu Mai ngày mai liên hệ đặt mua một xe nước ép và hoa quả cho cả đoàn phim, sau đó mang một phần đưa cho bên đó coi như đáp lễ.
Nhưng tấm lòng thì không phải ai Vương Nhất cũng có thể tuỳ tiện nhận được đâu.
……
So với tưởng tượng của Tiêu Chiến thì đãi ngộ của Vương minh tinh chỉ có hơn chứ không kém. Niệm Quân và Diêu Mai chọn ở cùng còn lại Hứa Thịnh, anh và Vương Nhất Bác đều mỗi người một phòng. Vừa vặn phòng của hai người còn là ở đối diện nhau.
Tiêu Chiến vừa mới tắm xong, còn chưa kịp sấy tóc đã nghe di động bên ngoài reo vang.
“Chiến ca, nhậu không?”
Giọng Diêu Mai hớn hở từ đầu dây bên kia truyền tới. Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ cười. Xem ra cô nàng đã nhất quyết biến chuyến đi này thành kì nghỉ khó quên.
“Tửu lượng anh kém lắm. Tha cho anh đi.” Tiêu Chiến van nàn
“Chỉ uống một chút xíu thôi. Mọi người đều ở đây cả rồi, anh cũng sang nhé?”
Tiêu Chiến còn đang tìm lí do trốn tránh, lại nghe cô nói đến mọi người, vậy là Vương Nhất Bác cũng đến sao? Nếu cậu cũng đến thì anh…
Tiêu Chiến lấy tay xua xua trước mặt, sao tự dưng lại có cái tư duy đem Vương Nhất Bác ra làm điều kiện quyết định vậy.
Nhưng nếu mọi người cùng tụ tập, chỉ anh vắng mặt cũng không phải phép. Dù sao thì tối nay cũng không có việc bận gì. Tiêu Chiến ngẫm nghĩ sau đó thay đồ đi đến.


Niệm Quân và Diêu Mai đã bày biện tươm tất trên chiếc bàn thấp kiểu Nhật, trên bàn không dưới bảy món đủ sắc đủ vị, lại thêm không ít rượu sake, còn có cả bia nữa. Lúc Tiêu Chiến bước vào Hứa Thịnh rất lịch sự dịch sang chừa cho anh một chỗ trống. Trùng hợp lại ngay bên cạnh Vương Nhất Bác.
Niệm Quân sau khi ngồi xuống liền hắng giọng, liếc mắt một lượt cảnh báo: “Chuyện tối nay không được để bên công ty biết. Chị sẽ bị xẻo đầu, sáng mai ngủ dậy lập tức quên hết cho chị.”
“Tuân lệnh!!!”
Mọi người đêm nay ai nấy đều rất vui vẻ, chẳng mấy khi có dịp thư giãn nên cũng tạm buông bỏ khoảng cách, cười đùa trêu chọc nhau không ngừng. Đồ ăn rất hợp khẩu vị, rượu lại thơm nồng. Tiêu Chiến ban đầu chỉ định đến điểm danh nhưng cuối cùng lại bị cuốn theo uống không ít.
So với mấy người kia thì Vương Nhất Bác vẫn khá trầm. Thỉnh thoảng cậu vẫn góp vui vài câu, so với thường ngày đã cởi mở hơn một chút. Khác với vẻ trắng trẻo bên ngoài, tửu lượng của Vương Nhất Bác trước giờ rất tốt, gương mặt nửa điểm biến đổi cũng không có.
Nhưng Tiêu Chiến ngồi cạnh thì không được như vậy, chỉ vài li thôi cũng đã váng vất rồi. Tiêu Chiến còn có đặc điểm khi say sẽ đặc biệt thích cười. Khác với Hứa Thịnh thuộc tuýp người uống vào toàn thân sẽ đỏ, Tiêu Chiến lại là dạng đổi màu có chọn lọc.
Vương Nhất Bác mấy lần không kiềm được nhìn lâu hơn vào gò má ửng hồng của Tiêu Chiến, sắc đỏ diễm lệ cũng ẩn chứa trong đuôi mắt phượng hẹp dài, bớt một chút thanh tú, tăng thêm phần mị hoặc câu nhân.
Tiêu Chiến mặc một chiếc áo len mỏng, độ dài tay áo vừa vặn phủ đến mu bàn tay mịn màng. Mấy đầu ngón tay hồng hào trơn bóng lộ ra dễ khiến người ta liên tưởng đến móng thịt mềm mại đáng yêu của động vật nhỏ. Mỗi lần anh bị trêu ngượng ngùng đều vô thức đưa tay ôm lấy mặt, hoàn toàn không ý thức được bản thân hiện tại có bao nhiêu điềm đạm, đáng yêu.
Giữa lúc không khí lên đến cao trào, Diêu Mai liền sôi nổi đề nghị chơi trò chơi. Mọi người tâm trạng đang rất tốt đều gật đầu đồng ý. Trên tinh thần xích lại gần nhau hơn, cuối cùng thống nhất chơi trò quay chai.
Một chai bia được đặt nằm giữa bàn, một người sẽ xoay chai bia để xem mũi chai hướng về ai. Người bị hướng đến phải thật lòng trả lời một câu hỏi của người đã xoay, nếu câu đó không muốn trả lời có thể lựa chọn uống một li rượu phạt. Sau đó được phép xoay chai bia tìm người tiếp theo.
Luật chơi đơn giản, nhưng nếu xui xẻo bị quay trúng nhiều lần thì sẽ rất thảm. Phần rượu phạt cũng được pha thêm coca vào, vị thì dễ uống nhưng sẽ nhanh say hơn gấp mấy lần.
Niệm Quân lớn tuổi nhất được ưu tiên đi trước, chai bia say mấy vòng cuối cùng dừng lại trước mặt Hứa Thịnh.
“Nụ hôn đầu của cậu là với ai?”
Ngay từ câu hỏi đầu tiên đã nặng đô như vậy, mọi người thích thú ồ lên. Vậy mà trái với vẻ nghiêm nghị thường ngày, Hứa Thịnh tỉnh bơ đáp: “Diêu Mai!”
Diêu Mai sặc một ngụm nước, hốt hoảng thanh minh: “Này…này…lần đó…lần đó không tính. Đều là sự cố.”
Hứa Thịnh mặt không thay đổi: “Nhưng đó thật sự là nụ hôn đầu của anh.”
Ba người còn lại hào hứng ra mặt, thì ra giữa hai kẻ này lại che giấu lắm bí mật như vậy. Đã vậy hôm nay phải đào cho bằng hết.
Hứa Thịnh được quyền quay chai, không biết có phải cố tình không lần này lại là Diêu Mai trúng đạn.
“Nói là sự cố tại sao em lại còn vươn lưỡi ra?”
Mọi người cười suýt ngất. Diêu Mai mặt đỏ như quả cà chua chín, tức tối chụp lấy li rượu trước mặt nốc cạn. Sau đó xắn tay áo hừng hực kiếm người để công kích.
“Chị Niệm Quân! Lần cuối hẹn hò là khi nào?”
“Chị còn chưa từng hẹn hò.” Niệm Quân nhún vai thở dài
“Sao thảm vậy?” Vương Nhất Bác bật cười cảm thán
“Nhóc con nhà cậu còn dám nói? Không phải suốt ngày phải quản cậu sao?”
Niệm Quân quay sang đánh một cái, thầm nghĩ đừng để chị bắt trúng cậu. Nhưng lần này mũi chai lại chệch khỏi Vương Nhất Bác, hướng đến Tiêu Chiến bên cạnh.
Tiêu Chiến nãy giờ vẫn ngồi vui vẻ nghe mọi người vạch nhau, bây giờ đến lượt mình lên thớt không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Niệm Quân biết tính tình Tiêu Chiến vốn hiền hoà, cũng không muốn làm khó cậu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Tiêu Chiến tốt như vậy, chắc chưa bao giờ thất tình nhỉ?”
Vậy mà trái ngược với suy nghĩ của mọi người, anh khẽ gật đầu: ” Em đã từng.”
Vương Nhất Bác nghe lồng ngực như có vật nặng đè lên. Niệm Quân hơi khó xử sợ mình đã khơi lại chuyện không vui của Tiêu Chiến, nhưng sau đó lại thấy anh mỉm cười nói: “Chuyện qua rất lâu rồi. Mọi người đừng nghĩ nhiều. Em bây giờ đang rất hưởng thụ cuộc sống độc thân.”
Một câu nói, ba người vui. Niệm Quân nhẹ nhõm, Vương Nhất Bác tâm trạng cũng tốt hơn dù chẳng hiểu tại sao. Còn Diêu Mai đương nhiên vẫn chưa buông kế hoạch mai mối của mình, người tốt như vậy mà để không thì phí quá.
Sau đó Tiêu Chiến được quyền quay chai, mũi chai xoay vòng tròn trịa cuối cùng chọn đúng Vương Nhất Bác. Anh vốn chẳng chuẩn bị câu hỏi trước cho mọi người, chỉ nghĩ đơn giản sẽ hỏi về sở thích hay gì đó.
Nhưng nếu đối phương là cậu, anh bỗng muốn biết nhiều hơn một chút, liệu như vậy có quá phận không?
“Nhất Bác có mẫu người mình thích không?” Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.
Niệm Quân và Diêu Mai đồng loạt vỗ trán. Tiêu Chiến vốn không phải là người trong nghề nên không biết. Vương Nhất Bác đã trả lời phỏng vấn vài lần câu này rồi. Đương nhiên là không có. Ngoài đua xe, trượt ván ra thì chỉ có lego mới cảm hoá được thanh niên này. Thật phí phạm một lần hỏi quá, nếu rơi vào tay bọn họ chắc chắn sẽ ác liệt hơn nhiều.
“Có.” Vương Nhất Bác chậm rãi gật đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Chiến trả lời.
Bên kia vừa cảm thán chưa bao lâu liền lập tức đổi sắc mặt. Trời ạ chuyện gì đang xảy ra đây. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng bàn luận yêu đương rồi ư? Sau đó không hẹn mà liếc nhìn nhau, âm thầm ra tín hiệu bắn hạ.
“Diêu Mai, chuyện cô và Hứa Thịnh bao lâu rồi.” Vương Nhất Bác quay trúng Diêu Mai, liền nhướn mắt vòng lại chủ đề ban nãy.
Diêu Mai nghiến răng uống tiếp một li. Sau đó canh lực tay rất chuẩn, chai bia chính xác chỉ Vương Nhất Bác.
“Anh thích con gái tóc dài hay tóc ngắn?”
“Tóc ngắn.” Vương Nhất Bác trả lời
“Chị Niệm Quân, ghét chủ tịch điểm nào nhất?” Lần này Vương Nhất Bác hỏi Niệm Quân
“Nói nhiều.” Sau đó cô cũng học Diêu Mai cố tình canh đo để xoay đúng về hướng cậu.
“Thích con gái cao hay thấp, tròn trịa hay gầy?”
“Cao, gầy.”
Qua một lượt quay nữa, Vương Nhất Bác lại tiếp tục trúng đạn, lúc này cậu cũng dần ngửi ra được mưu đồ của họ.
“Vương Nhất Bác cậu thích người nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn?”
“Tại sao em lại phải nói cho chị biết?” Vương Nhất Bác hừ một tiếng nhấc li rượu uống cạn.
Sau đó cậu lại phát hiện Tiêu Chiến đang chống cằm nhìn mình vô cùng chăm chú.
“Làm sao đó?” Vương Nhất Bác nhướn mi, hơi đổ người về phía anh hỏi
“Không có gì, chỉ là không nghĩ em thật sự có. Anh chỉ tò mò nhất thời thôi.”
Tiêu Chiến lúc lắc đầu, đôi môi anh cong lên đẹp đẽ, khoé mắt ẩm ướt đa tình. Không biết có phải vì tác dụng của rượu không nhưng lúc này Vương Nhất Bác thật sự rất muốn kéo anh lại, thì thầm vào môi anh mà nói rằng: Lớn tuổi hơn.
Và đừng cười như vậy nữa, cậu đã say lắm rồi.

Cuối cùng mọi người cũng buông tha nhau, bây giờ cũng đã nửa đêm, ai nấy đều thật sự muốn về ngủ. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sóng vai trên hành lang tĩnh mịch, đến trước cửa phòng mình Tiêu Chiến không quên quay sang nói với cậu ở phía đối diện.
“Nhất Bác, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Cậu cũng gật đầu đáp lại
Nhưng cậu vẫn chưa vào phòng vội, vẫn nán lại vài giây vì muốn thấy Tiêu Chiến đi vào trước.
Tiêu Chiến cắm thẻ vào ổ khoá, sau đó nhíu mày nhìn cánh cửa không nhúc nhích.
“Sao lạ vậy?”
Anh tiếp tục lặp di lặp lại động tác mấy lần, còn hoài nghi nhìn kĩ số phòng trên cánh cửa. Rõ ràng đâu có nhầm phòng, sao chìa khoá lại mở không được.
“Có chuyện gì sao?” Vương Nhất Bác bước đến hỏi.
“Cửa không mở được.”
Tiêu Chiến ban nãy uống không ít, bây giờ đã buồn ngủ đến sắp không chống đỡ nổi. Không tự chủ được có chút phụng phịu.
Vương Nhất Bác lấy điện thoại gọi cho lễ tân báo cáo sự cố. Khoảng năm phút sau một người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện. Tiêu Chiến đưa chìa khoá cho người nọ xác nhận một chút, liền bối rối hướng họ đáp.
“Xin lỗi quý khách, là sự cố kĩ thuật, ổ khoá bị kẹt rồi. Chúng tôi có hai nhân viên chuyên sửa chữa nhưng đều có việc đột xuất nghỉ hôm nay. Nếu gọi thợ bên ngoài đến sẽ mất khoảng hai giờ đồng hồ.”
Vương Nhất Bác không nhịn được cau mày, đã trễ như vậy rồi còn phải chờ thêm sao.
“Khách sạn còn phòng trống không?”
“Thật xin lỗi chúng tôi vừa mới hết phòng. Hay là như vầy đi, chúng tôi sẽ liên hệ khách sạn gần đây nhất đặt một phòng hạng tương đương kèm theo xe đưa quý khách sang đó nghỉ ngơi một đêm có được không? Sự cố này hoàn toàn thuộc về lỗi chúng tôi, chi phí chúng tôi sẽ chi trả. Xin lỗi quý khách về sự bất tiện này.” Người quản lí đề nghị
Bây giờ cũng đã quá khuya rồi, Tiêu Chiến cũng không muốn phiền phức như vậy liền xua tay nói.
“Không cần đâu, tôi sang ngủ tạm một đêm với bạn được rồi. Vậy phiền ông gọi người đến sửa khoá nhé?”
Tiêu Chiến đưa tay vào túi quần tìm điện thoại. Sau đó lại thở dài nhớ ra điện thoại cũng để quên trong phòng rồi.
“Nhất Bác, giúp anh gọi cho Hứa Thịnh hỏi xem anh sang ngủ nhờ đêm nay nhé?”
“Hứa Thịnh có chứng khiết phích. Đừng làm khó cậu ấy. ” Vương Nhất Bác trâng tráo
Tiêu Chiến hơi xấu hổ đưa tay gãi mũi. Chỗ Diêu Mai đương nhiên không tá túc được, chỉ còn có…
“Anh vào đi.” Vương Nhất Bác mở rộng cửa, vẻ mặt thản nhiên nói.
“Cám ơn em.”
HẾT CHƯƠNG 3.
 

Bài tương tự