Truyện Dưới Chân Người Tình

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Trường cao trung Lăng Thành hàng năm có mười lớp, lớp thứ nhất là lớp trọng điểm, tám lớp còn lại ngang ngửa nhau, lớp sau cùng là lớp năng khiếu, chuyên dành cho những học sinh có năng khiếu đặc biệt về âm (nhạc) thể (thao) mỹ (thuật) và không thi đỗ nổi vào trường cao trung khác, tiến vào bằng quan hệ hoặc đút tiền cho kẻ trung gian, bầu không khí học tập của lớp trọng điểm căng bao nhiêu, thì tổ chức kỷ luật của lớp năng khiếu lỏng lẻo bấy nhiêu.

Kỳ Đông là chiêu sinh của lớp năng khiếu thể thao thuộc cao trung Lăng Thành, từ hồi sơ trung đã bộc lộ tài năng, hai năm liền dẫn dắt đội bóng giành giải quán quân liên trường sơ trung ở địa phương, liên tục được bầu là MVP (most valuable player), vừa vào cao trung đã trở thành chủ lực của đội bóng rổ trường, năm hai đã được đặc cách làm đội trường, phá vỡ truyền thống chỉ có học sinh năm ba mới được làm đội trưởng của những khoá trước.

Vị trí của Kỳ Đông trong đội bóng là hậu vệ tổ chức, bóng rổ là môn thể thao tạo cảm xúc mạnh mẽ bậc nhất, nhưng hậu vệ cần phải tuyệt đối bình tĩnh, hai loại tính chất cực kỳ tương phản đều đặc biệt tập trung lên người Kỳ Đông, khiến hắn trời sinh đã đứng đầu ngọn gió, vào trường chưa bao lâu, trong trường đã hình thành một cộng đồng nho nhỏ lấy hắn làm trung tâm.

Giữa mỗi tiết Kỳ Đông đều phải ra sân chơi bóng, một đám fan gái mặc đồng phục vây quanh sân nhìn hắn chơi bóng, trong đó gồm cả bạn gái hiện tại của hắn – hoa khôi cao trung Lăng Thành Trần Tịnh.

Trần Tịnh thấy Kỳ Đông rời sân, bèn đưa nước cho hắn, Kỳ Đông vặn nút chai rót nước xuống đỉnh đầu, lắc lắc đầu, động tác vô tình như vậy cũng đủ tạo ra tiếng hét loạn từ những người ái mộ.

Trên đường quay về lớp học, người đi cạnh Kỳ Đông bỗng ra vẻ thần bí nói, “Đông ca, tên đó lại nhìn lén chị dâu kìa.”

Kỳ Đông vừa ngẩng lên, liền bắt gặp ánh mắt của Lăng Đạo Hi từ lầu ba, bốn mắt chạm nhau, đối phương lập tức ngoảnh đầu đi, tựa như thoáng tiếp xúc vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên.

Kỳ Đông cười nhạt, quay qua nói với Trần Tịnh, “Này, người hâm mộ em đó.”

Mặc dù Trần Tịnh chưa từng mảy may tiếp xúc với Lăng Đạo Hi, nhưng đại danh đối phương ở Lăng cao không ai không biết, không ai không thấu, thực ra là độ nổi ngang ngửa với Kỳ Đông, phàm là những trường hợp cần những học sinh ưu tú xuất hiện, không thể thiếu vắng bóng dáng cậu ta.

Lăng Đạo Hi là lớp trưởng lớp trọng điểm năm ba, là cái tên vĩnh viễn đứng đầu vô số kỳ thi lớn nhỏ, được người như vậy thầm mến, tuyệt đối là chuyện khiến người ta kiêu ngạo.

Huống chi Lăng Đạo Hi tuấn tú lễ độ, Kỳ Đông phong độ siêu phàm, cứ nghĩ được hai người như vậy vì nàng tranh giành làm người yêu, tâm tình Trần Tịnh hệt như tà váy phất cao của mình, nhưng vẫn duy trì hình tượng mây nhạt gió nhẹ của một thục nữ.

“Anh nói gì vậy.” Cô nàng nhếch miệng, “Em nghĩ thật chất cậu ta đang nhìn anh đó, có khi là fan hâm mộ của anh.”

Kỳ Đông nghe vậy bèn cười khinh khỉnh, không đáp, lại liếc mắt lên lầu, thấp thoáng đâu đó là bóng dáng của Lăng Đạo Hi cạnh bên. Chẳng biết từ khi nào, hắn thường xuyên bắt gặp tia nhìn của đối phương, thoạt đầu chẳng bận tâm gì, cho đến khi đồng đội nhắc nhỏm hắn, Lăng Đạo Hi đang trồng cây si Trần Tịnh.

Học kỳ trước bọn họ cho Lăng Đạo Hi ăn hành trong WC, sau đó quả nhiên nó chẳng dám đánh rắm cái nào nữa. Lần này tuy tơ tưởng bạn gái của hắn, nhưng chỉ dám lén lút rình nhìn, bộ dạng hệt một tên nguỵ quân tử.

Kỳ Đông vừa lên tới lầu ba, thì bị lão Tưởng chủ nhiệm lớp hắn gọi lại, thông thường tình huống này đại biểu cho việc chuẩn bị nghe phê bình giáo dục chán ngắt, nhưng hôm nay nhìn lão Tưởng gió xuân phơi phới, cười toe toét, giống như mừng rỡ lắm.

Kỳ Đông theo lão Tưởng đến phòng giáo viên, vừa vào cửa, mấy thầy bà trong đây đều đang nhìn hắn bằng vẻ ôn hoà, thậm chí còn có một giáo viên trẻ đến vỗ vai hắn, “Tiểu tử cậu được lắm.”

Kỳ Đông bị vỗ rất lấy làm kinh ngạc, loại cư xử hoàn toàn khác biệt ngày thường làm hắn cảm thấy không quen chút nào.

Lão Tưởng dẫn Kỳ Đông đến bàn làm việc của mình, cư nhiên còn lần đầu tiên kéo ghế ra ý bảo hắn ngồi đi, Kỳ Đông nghi hoặc trong bụng, nhưng cũng không khách khí đặt mông xuống, chờ xem lão này trong hồ lô bán thuốc gì.

“Là vầy.” Lão Tưởng còn ráng chưng cái mặt nghiêm túc ra, “Chuyện em ghi danh vào trường năng khiếu bóng rổ Yên đại bị rớt ấy.”

Kỳ Đông thầm nghĩ đậu xanh, chuyện lão tử không trúng tuyển đáng cho ông mừng vậy sao?

Lão Tưởng chẳng mấy chốc không giữ được mặt nghiêm, tủm tỉm cười báo: “Nhưng em lại được đội tuyển chèo xuồng (*) bên đó chọn.”

(*) xuồng ở đây xuồng kayak (xuồng gỗ nhẹ bọc da hải cẩu của người Eskimo)

“Xuồng?” Kỳ Đông thấy ngớ người, hắn chưa từng thấy hạng mục chiêu sinh này của Yên đại, thậm chí ngay cả cái xuồng hình dáng thế nào cũng không biết, kết quả này cũng thật quá khó tưởng tượng đi.

Lão Tưởng hiển nhiên nhìn ra sự ngờ vực của hắn, bèn giải thích: “Cái này là đội ngũ mới thành lập năm nay của Yên đại, còn chưa kịp đưa vào hạng mục chiêu sinh, thuộc mục chiêu sinh đặc biệt ngoài lề.”

“Em còn chưa cầm mái chèo lần nào, làm sao chèo?”

“Thì trong đám cao trung có ai tập qua đâu? Đều lựa từ trong đám chơi bóng rổ cả, năng lực vận động của em xuất sắc như vậy, có hạng mục nào làm khó được em chứ?” Trong quan niệm của lão Tưởng, thiên hạ thể thao đại đồng, chỉ cần có thể vào được trường tốt tăng thành tích bản thân, sau này dù là nhảy dây hay đá bóng thì có gì khác biệt?

Lão Tưởng cảm thấy bản thân giải thích có thể chưa đúng chỗ, bèn tận tình khuyên nhủ: “Thầy biết em rất thích chơi bóng rổ, nhưng em có thể chơi bóng rổ cả đời sao? Có thể lên đội tuyển quốc gia không? Hay đi vào NBA? (giải bóng rổ nhà nghề Bắc Mỹ) Em cứ thử nghĩ mình vào trong đội một trường hạng nhì hạng ba xem, thục mạng được bốn năm, tốt nghiệp rồi có thể làm được gì? Có thể kiếm được việc không?”
 

Bài tương tự