Truyện Đứng Lại Đi Tình Yêu

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Những ngày tháng học sinh cắp sách đến trường sao cứ ngỡ như xa quá, cứ tưởng rằng chính mình vừa trải qua một đời tuổi trẻ ngây ngô, bồng bột. Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã thấy sân trường với những khung cửa sổ bám bụi trên dãy hành lang đầy mưa giăng từ lúc nào đã trở nên xa tít ở phía sau lưng, chỉ có bản thân chân bước về phía trước mà không kiềm được ngoảnh đầu ra sau hoài niệm. Xa trường lớp, xa chốn dung thân duy nhất của đời học sinh, cuối cùng chúng tôi cũng phải đối diện với cuộc sống mà “người lớn” là trung tâm này.

Ra đời….

À… đương nhiên là vẫn còn một “trường lớp” dành cho tôi nữa. Ít nhất thì mình vẫn có thể đến trường… Cho dù cái “trường” này không hề giống cái “trường” cũ chút nào.

Tôi đã là sinh viên rồi đó. Thậm chí còn có thẻ sinh viên nữa này, tên thì quá đẹp, hình thẻ cũng quá đẹp, chữ đánh máy cũng đẹp, nói chung đó là cái thẻ sinh viên mà tôi cho là hoàn hảo nhất! Nếu quay về bốn năm trước, có cho vàng tôi cũng không nghĩ được rằng mình có thể đỗ đại học. Dù điểm không cao lắm, chỉ xấp xỉ điểm sàn, nhưng sự vui mừng đến suýt ngất xỉu của bố mẹ làm tôi có vọng tưởng như mình cao cả lắm ấy.

Cái ngày mà tôi chờ đợi để vào web trường xem điểm sàn, cứ tưởng như tim tôi ngừng đập rồi đấy chứ. Khi thấy tên mình, tôi đã không nén nổi sung sướng mà la ầm lên, ngôi nhà đối diện cửa sổ phòng tôi cũng có tiếng la tương tự. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Thiên Ân học giỏi thế cơ mà, còn tôi thì chỉ là may mắn thôi. Nhìn thấy gương mặt vui mừng hiếm khi nào xuất hiện của Thiên Ân, tôi hạnh phúc dang tay ra ôm chặt lấy cậu ấy. Chúng tôi cứ thế ôm nhau trên ban công nhà Ân, trên bầu trời đêm mùa hè là vài đám mây xám xịt như muốn mưa. Lúc buông nhau ra, Thiên Ân chỉ im lặng ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt sáng lấp lánh đó như có muôn ngàn vì tinh tú, bao lấy tôi đang thất hồn lơ lửng giữa không trung

– Mừng Thành vào đại học. – Ân mỉm cười

Bàn tay tôi run rẩy chạm lên gò má mềm mại của cậu ấy. Rồi như đã quyết định trong chớp nhoáng, tôi khẽ cúi người xuống mút nhẹ lên môi Ân. Lần này Ân là người chủ động, cậu ấy nhanh nhẹn đưa lưỡi tách môi tôi ra, rồi lại vụng về như đùa giỡn. Nhìn dáng vẻ của cậu ấy khi cố gắng một cách ngây ngô như thế lại khiến trái tim tôi nóng lên. Nhẹ nhàng tách môi ra, tôi hôn lên má của cậu ấy rồi thì thào trong hạnh phúc

– Không phải thế. Là chúc mừng chúng ta cùng vào đại học. Bạn Thiên Ân.

……..

Cùng một trường đại học, hai ngành khác nhau, dĩ nhiên thời gian gặp mặt cũng hạn chế dữ lắm. Kí túc xá của khoa Công Nghệ phần mềm chúng tôi thì nằm ở phía sau sân vận động cách trường 200m, kí túc xá khoa Quản trị mạng lại được đặc cách chiếm lấy một góc trong khuôn viên trường. Hàng ngày muốn gặp nhau đã khó, lịch học thì trái buổi, hai khu vực học khác nhau, tôi cũng không thể cứ mặc dày đi qua phòng ký túc xá của Thiên Ân ngủ ké mãi được.

– Sao chúng ta không thuê nhà trọ? – tôi mạnh dạn đề xuất ý kiến khi hai đứa đang ngồi ăn kem. Thiên Ân nhìn tôi hết sức ngạc nhiên

– Nhà trọ làm gì?

– Thì… hai đứa mình ở chung cũng tốt mà, phải không?

– Tốn kém lắm. – cậu ấy nói một cách thẳng thừng. Có cảm giác bị từ chối, tôi ủ rũ xúc từng muỗng kem cho vào miệng, cái lạnh làm tôi tỉnh táo nhanh hơn. Ừ mà tại sao lại phải đi thuê phòng? Hai thằng con trai đi thuê chung một căn trọ cũng không có gì là lạ… Nhưng quan hệ của bọn tôi lúc này là gì…? Tôi thích Thiên Ân, điều đó là chắc chắn… Nhưng cậu ấy thì sao?

Hai ngày sau đó, tôi nhận được từ Ân một chùm chìa khóa nhỏ. Khó hiểu nhìn cậu ấy, đáp lại tôi là một ánh mắt ngượng ngùng

– Ba tui có một căn nhà hai tầng cho thuê… Nhưng mà với tui thì… miễn phí.

– Vậy là Ân “thuê” nó để ở với tui hả? – tôi mừng rỡ nhìn cậu ấy lấp lửng một chút rồi gật đầu

Ôm chầm lấy Thiên Ân, cái con người này, đúng là tôi không bao giờ có thể để vuột mất.



Ngày chuyển đến “nhà mới”, tôi chạy chiếc AirBlade mà cả nhà tôi tặng làm quà chúc mừng đến đón Thiên Ân. Hôm nay chúng tôi học trái buổi. Mãi đến tiết thứ tư cậu ấy mới lò dò theo dòng người tấp nập đi ra. Thấy cậu ấy đi về phía mình, tôi vui vẻ lấy một bó hoa đủ màu làm bằng ống hút ra, quyết tâm sẽ nói những gì đáng lẽ nên nói từ lâu. Hoa ống hút… hơi sến một chút nhưng đây là phương pháp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra rồi. Vừa tiết kiệm, trưng bày được lâu, không ảnh hưởng nhiều đến môi trường lại dễ làm nữa… tuy thời gian có gấp gáp một chút… Nhưng không sao, thức nguyên đêm cũng có thể làm được.

– Cái gì đây? – Thiên Ân hiếu kì nhìn vào bó hoa “lạ”

– Đương nhiên là quà tỏ tình rồi. – tôi cười

Biểu tình trên mặt Thiên Ân chợt tối sầm, nhìn qua có chút nét thất vọng. Cậu quay đầu nhìn những sinh viên nữ yêu kiều đang chậm rãi chạy xe khỏi cổng trường

– Cô nào? Nói đi tui làm mối cho.

– Không phải cô. – tôi nhịn cười, Thiên Ân lúc ghen nhìn vô cùng dễ thương, thật khó để không bị làm ra vẻ muốn cười – Là cậu.

– …..

– Thiên Ân, Thành thích Ân. – tôi giơ bó hoa ra, run run đọc theo từng chữ đã ghi tạc trong lòng – Thành biết là mình còn nhiều thiếu xót, cũng chẳng phải một người hoàn hảo, không phải lúc nào cũng có cùng một ý kiến với Ân và rồi chúng ta vẫn sẽ có những cuộc cãi vả… Nhưng Thành tin là mình sẽ khiến cho Ân hạnh phúc. Vậy nên, tấm lòng của Thành… mong Ân hãy đồng ý nhận.

Người trước mặt tôi cứng đơ, có lẽ bị đóng băng rồi. Mọi người xung quanh cũng nhìn hai chúng tôi chằm chằm, nhưng tôi không quan tâm lắm. Được một lúc thì đâu đó vang lên tiếng nói “Đồng ý đi”, rồi cứ như một làn sóng, mọi người cùng hô hào lên. Lúc này thì tôi thấy ngượng thật rồi, chỉ mong có một cái hố để chui xuống thôi. Thiên Ân sau một hồi im lặng thì cũng có phản ứng. Cậu ấy giật lấy bó hoa, mặt đỏ lự “ừm” một tiếng. Tiếng vỗ tay rầm rập bên tai nhưng tôi chẳng thèm để ý, trước mắt tôi bây giờ chỉ có một mình Thiên Ân mà thôi

– Thích… thích tui là không được đi với mấy đứa con gái khác đó! – cậu vuốt mấy cánh hoa bằng ống hút được ghép tỉ mỉ, âm ừ ra điều kiện. Nhưng cậu ấy có nói gì trong lúc này thì tôi đều đồng ý cả thôi

– Ừ – tôi cười híp mắt

– Con trai mà thân quá cũng không được luôn.

– Chuyện nhỏ!

– Tui cũng khó tính lắm, thích sạch sẽ, ích kỷ, còn keo kiệt nữa.

– Thành đã quen rồi.

– …. Vậy… vậy vẫn còn thích tui sao?

– Chỉ cần Ân là chính Ân, Thành sẽ luôn thích, thích tất cả những gì thuộc về Ân!

Thiên Ân cúi gằm đầu, bả vai run lên. Vội vàng ôm lấy cậu ấy, tôi không ngừng dỗ dành đứa trẻ đang nức nở trong vòm ngực. Ừm… vậy tức là Thiên Ân cũng thích tôi, đúng không? Chuyến tỏ tình lần này thu hoạch lớn rồi!

Xoa xoa mái tóc bồng bềnh như gối bông, tôi thỏ thẻ vào tai Thiên Ân

– Minh về nhà thôi.

Cậu ấy khẽ gật đầu.

Chúng tôi rời đi trong tiếng rít lên đầy tiếc rẻ của đám sinh viên hóng chuyện, vài cá nhân còn đặc biệt phấn khích mà gào với theo những lời chúc hạnh phúc. Vui thật, ôi cái đời sinh viên. Yên ổn chạy xe trên con đường về “nhà”, tôi nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai của Thiên Ân đang vòng qua bụng mình, ánh chiều tà làm tôi ít nhiều bị lóa mắt. Tôi biết chúng tôi yêu nhau, ở bên nhau như thế này là còn quá sớm, nhưng tôi thật sự không muốn chờ. Thà rằng mình sẽ hạnh phúc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, còn hơn là vô tình đánh mất hạnh phúc cả đời… Trước mắt chúng tôi còn rất nhiều chông gai. Sự nghiệp, gia đình, cả định kiến của xã hội… Chắc chắn sẽ rất khó khăn để có thể vượt qua tất cả… Nhưng chỉ cần có Thiên Ân ở kề bên tôi như thế này, chúng tôi sẽ luôn có đủ dũng khí để đối mặt, để có được tình yêu mà mình đã chọn. Việc trong quá khứ, hãy cứ xem nó là kỉ niệm. Tương lai khó đoán trước, thôi thì cứ phó mặc cho số phận đi. Chỉ có hiện tại, chúng tôi sẽ yêu, cố gắng vun đắp tình cảm qua từng ngày, để không phải hối hận vào tương lai. Từng đợt gió táp vào mặt mát rượi, tôi chợt thoáng nghe qua một âm thanh nhỏ từ phía sau lưng, nơi Thiên Ân đang dựa vào. Lời nói thì thầm như lời thổ lộ tấm chân tình, lại rụt rè như không muốn nói ra, như một dòng chảy dịu nhẹ làm cho trái tim của tôi ấm áp

– Ân cũng yêu Thành…. Bạn cũ…

END.
 

Bài tương tự