Truyện Định Mệnh Ràng Buộc Tác Giả: Tang Vy

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 4

Lam Thiên Triều là anh họ của Khiết An. Sau Tết Trung Thu năm tôi mười lăm tuổi, anh ta dọn vào ở chung với gia đình ông Lam Hòa, tiện cho việc học tại một trường đại học gần đó. Tên mọt sách mang kính cận ấy không hề có thiện cảm với cái tính cách điên khùng và tự tiện của tôi, mà tôi cũng vậy, chẳng có chút thích thú gì với kẻ chỉ biết xu nịnh người khác. Mỗi lần ở cùng một không gian với nhau, hai chúng tôi hiếm khi nói chuyện mà hễ nói chuyện là có cớ để loạn gà bay chó sủa.

Bữa cơm hôm đó nhà họ Lam có khách. Ông Lam Hòa mời một người bạn lâu năm và gia đình bên đó qua dùng cơm tối. Khi tôi chuẩn bị theo Khiết An xuống nhà ăn thì đột ngột thấy Vú Thẫm dè dặt đi tới, thủ thỉ vào bên tai:

– Cậu Huy…Hôm nay nhà có khách, bà chủ kêu tôi lên nói với cậu…nếu cậu không thích người lạ thì có thể ở trên phòng, tôi mang thức ăn lên cho cậu…

Khiết An có lẽ đã nghe thấy, nhưng hắn không có thái độ gì, chậm rãi đi xuống cầu thang. Tôi nhìn Vú Thẫm sau đó cười khách một tiếng. Cái ý tứ này chẳng lẽ tôi ngu ngốc đến mức không nhận ra? Không phải bà Thoại Thoa lo lắng gì cho tôi, mà bà chỉ sợ mấy vị khách kia khi nhìn thấy gương mặt quỷ quái của tôi thì không khỏi lật tung bàn ăn mà tháo chạy. Đùa thôi, bà ta chỉ sợ tôi miệng chó không mọc được ngà vòi, làm cả nhà mất mặt.

Lam Thiên Triều cùng lúc mở cửa phòng đi ra, anh ta đẩy gọng kính rồi cười cười gian manh nói:

– Mau giấu cái mặt đáng sợ của mày đi đi, đừng dọa khách của bác Hòa phải ngất xỉu.

Tôi thản nhiên nhìn anh ta và cười lại, nửa chữ cũng không nói ra, nhưng sau đó thay vì trở về phòng, tôi đi thẳng xuống nhà ăn. Vú Thẫm khó xử gọi tôi vài tiếng, thấy bà luống cuống tôi cũng không đành nên bỏ lại một câu:

– Nhà có khách đông vui như vậy, sao vắng mặt con được?

Như trong suy nghĩ, khi tôi xuất hiện thì đồng loạt cả đám người kia đều chưng hững. Tôi liếc nhìn sơ qua, đánh giá từng gương mặt. Mặt của ông Lam Hòa là khó coi nhất, sau đó đến bà Thoa. Còn xét về mức độ hốt hoảng thì bên nhà khách ai nấy như nhau. So độ điềm tĩnh, Khiết An lại “win”, cứ như hắn đã biết sớm muộn gì tôi cũng bày trò phá hoại.

– Chậc, nhà có khách thật đông vui.

Tôi thản nhiên đi tới rồi ngồi vào bàn ăn, mặc cho đôi mắt lạnh cóng của ông Lam Hòa.

Không thấy ai động đũa, tôi trở thành người tiên phong nếm thử thức ăn, gật gù đầu rồi xua xua đũa nói với bên nhà khách ba mặt đang đực ra.

– Ăn đi, ăn đi, cứ tự nhiên. Sao mọi người lại nhìn như vậy, mặt này có dính gì à?

– Mày…

Lam Thiên Triều giận dữ nhưng sau khi dò xét thái độ đáng sợ của ông Lam Hòa thì không dám nói thêm lời nào.

– Lam Gia Huy!

– Dạ? Mẹ gọi con?

Tôi đưa đôi mắt tuyệt nhiên thơ ngây như con nai vàng ngơ ngác đạp chết bác thợ săn, nhìn bà Thoại Thoa.

– Con…

Người đàn ông trung niên bên nhà khách đoán chừng là bạn thân của ông Lam Hòa lúc này mới cất tiếng hỏi:

– Đây là…

– Anh Hải, thật ngại quá…nó là con nuôi của chúng tôi. Tính cách khó bảo.

– Anh chị nhận cả con nuôi à? Bấy lâu nay tôi lại không biết.

– Thật xin lỗi anh, trẻ con không hiểu chuyện. Ở trên bàn ăn lại thất thố vô lễ thế này…

– Không sao, con nít mà, từ từ dạy dỗ không muộn.

Người đàn ông vừa nói, tầm mắt vẫn đăm đăm nhìn vết bớt mấy năm qua đã dần lan rộng che gần nửa khuôn mặt của tôi. Sau đó, tiếng của ông Lam Hòa trầm lạnh vang lên mới khiến ông ta giật mình thu lại ánh mắt.

– Anh Hải, lúc nãy chúng ta nói tới đâu rồi?

– À…à…là chuyện đưa thằng nhóc An nhà anh với con bé Khánh nhà tôi qua nước ngoài du học. Tôi thấy Khiết An nhà anh rất có tố chất, nó lại thông minh nữa, không nên chôn hãm tài năng của nó. Ở nước ngoài điều kiện, cái gì cũng tốt hết…

Bà Thoại Thoa thở dài, nói:

– Chuyện đó không phải chúng tôi không có nghĩ, mà là…anh Hải thấy đó, sức khỏe của nó…Mặc dù mấy năm nay không có tái phát nhưng tôi còn lo lắm. Để nó đi một nơi xa như vậy mà không có ai trông nôm, thật tình tôi không an tâm.

Suốt buổi ăn, cả hai nhà nói rất nhiều chuyện. Nhưng chung quy tôi chỉ để ý tới chuyện Khiết An sẽ đi nước ngoài học. Thỉnh thoảng tôi nhìn lên, chỉ thấy hắn thản nhiên ăn, không nói xen chuyện cũng chẳng tỏ thái độ đồng tình hay không. Mà nói chung, Khiết An xưa nay vẫn vậy, hắn không thích bị áp đặt nhưng nếu chuyện đó hắn nghĩ là tốt cho mình, hắn sẽ không phản đối, sẽ không nhiều lời. Quan trọng hơn, điều tôi nghĩ tới đó chính là liệu bà Thoại Thoa có để tôi đi cùng với hắn hay không.

Bệnh tình của Khiết An giờ đã ổn, nên có lẽ…

Sau khi nhà khách đã về, ông Lam Hòa gọi tôi vào phòng. Và cũng như bao lần trước, một bạt tai bất thình lình giáng xuống, mặt tôi lệch đi, dưới môi đau rát đoán đã bầm tụ máu.

– Mày nghĩ mày đang chống đối ai, HẢ!!?

Ổng gằng tiếng cuối “HẢ!!?” nghe thật ghê.

Tôi không đáp ổng, mà ngay lúc đó hỏi ngược lại:

– Khiết An đi nước ngoài sao? Vậy có cho tôi đi cùng không?

– Mày lấy tư cách gì đi cùng nó? Đừng tưởng tao tin cái gì gọi là “chiếu mệnh” vớ vẩn đó. Mày có tin ngay lúc này tao tống cổ mày ra khỏi căn nhà này không thứ thiếu giáo dục?

– Mẹ không đồng ý cho ba làm vậy đâu. Mặc kệ ba có tin hay không, nhưng với mẹ thì “thứ thiếu giáo dục” này vẫn là phương thuốc cứu sống Khiết An! – Tôi cười nhạt, thản nhiên như không mà đối mắt đáp lại ông.

Lam Hòa thở phì phì, với tay nắm lấy chậu sứ gần đó và ném thẳng vào đầu tôi.

“Xoảnggg”

.

.

.

“Rào…Rào…”

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy, hình như Khiết An đang tắm.

Tôi mở cửa đi vào trong, nhìn hắn đang đứng dưới vòi sen. Xung quanh dâng lên lớp không khí mờ mịt, mùi hương xà phòng xộc vào mũi tôi thanh mát dễ chịu vô cùng.

– Để em chà lưng cho anh.

Hắn không đáp và cũng không từ chối.

Tay tôi chủ động chạm trên từng tấc da mịn, nước theo mái tóc đen nhánh chảy thành dòng xuống tâm lưng trần khỏe mạnh. Bấy giờ mới chợt nhận thấy, thì ra Khiết An đã sắp trưởng thành, hắn đã sắp trở thành một người đàn ông khỏe mạnh mà tôi thì vẫn còn là một thằng ất ơ. Hắn thậm chí còn cao hơn tôi hơn tôi một tẹo, mỗi lần nhìn lên thấy nước chảy trên sườn mặt sắc gọn, tim tôi trong lồng ngực lại nhảy nhót biểu tình.

– Nghe nói sau khi học xong phổ thông, anh hai sẽ đi nước ngoài hả?

Giọng nói của tôi lạc lõng trong căn phòng mờ mịt hơi nước, và bên cạnh tiếng “rào rào” từ vòi sen đang cố lấn áp.

Khiết An im lặng.

– Mang em theo cùng anh được không?

Thời gian chậm chạp trôi qua, hắn với tay tắt vòi sen, vuốt nước trên mặt sau đó thì quay đầu lại.

Giây phút nhìn vào tôi, hắn đột ngột cau mày.

– Trán bị làm sao?

– Ba ném bình sứ.

– Còn không đi băng lại?

Khiết An quấn gọn khăn che đi nửa thân dưới, sau đó lôi tôi ra ngoài. Lúc hắn tỉ mỉ sát trùng vết thương rồi lại cẩn thận băng bó, tôi chỉ việc ngồi im đó, lẳng lặng quan sát cả gương mặt đang toát lên sự nghiêm túc khó cưỡng. Tôi chưa từng tưởng tượng việc mình sẽ ra sao nếu như bị bắt rời khỏi hắn, thật khó nói nhưng hình như tôi bị nghiện con người này mất rồi, nghiện sự lạnh nhạt bao bọc con người dịu dàng này, như khi đã chuốc vào người loại bạch phiến tàn ác dần ăn mòn cơ thể. Và tôi cũng có thể cảm nhận, tận trong thâm tâm, tôi mục ruỗng từ lâu lắm rồi.

Tôi gục vào ngực Khiết An, thì thào nói:

– Em là thuốc của anh, anh không thể đi mà bỏ em lại được…

Phải. Tôi là thuốc, là liều thuốc duy nhất của hắn.
 

Bài tương tự