Truyện Chung Một Dòng Máu

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
chương 3

Một anh chàng cao lớn từ trong bước ra. Anh ấy còn cao hơn cả Duy Thiên, khuôn mặt trông rất thư sinh. Anh ấy đi đến chỗ Nhật Huy, ngồi xuống cạnh nó :

– Em có sao không ?

– Dạ, em không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi mà

– Máu chảy như thế này mà còn bảo là không sao. Đừng cúi đầu xuống, ngẩng đầu lên cho máu bớt chảy – Anh ấy đưa tay lên cằm nó, đẩy nhẹ

– Em không sao đâu mà, anh cứ về phòng đi, em tự lo được – Nó chống tay định đứng dậy để chứng tỏ rằng mình không sao, nhưng vết thương trên chân khiến nó đau không đứng dậy được

– Thế mà em bảo không sao à !

Chợt anh ấy nhấc bổng nó lên. Giật mình, Huy giẫy giụa :

– Anh đang làm gì vậy ?

– Em im lặng coi. Để anh đưa em vào phòng, giúp em cầm máu.

Huy ngoan ngoãn, nín thinh. Phải công nhận anh ấy khá “trâu bò” khi dễ dàng nhấc bổng nó lên. Nó cũng đâu phải thuộc dạng còi xương ốm yếu gì đâu, cũng có da có thịt lắm chớ. Chợt anh nhìn sang Duy Thiên đang cứ mãi đứng đấy:

– Cậu đúng là một tên vô trách nhiệm

– Kệ tôi, không mướn anh quan tâm

Nói rồi Duy Thiên vào phòng, đóng cửa “Rầm”. Anh bế nó vào phòng, đặt nó xuống giường. Anh vội đi kiếm hộp sơ cứu, lấy bông lau máu rồi lấy thuốc sát trùng, rồi dùng băng keo cá nhân dán lại vết trầy trên chân nó.

– Cảm ơn anh. Anh là …

– Anh tên Đức Hiếu . Anh 28 tuổi.

– Sao anh lại sống ở đây ? Cha mẹ anh đâu ?

– Cha mẹ anh là bạn của chú Đức Anh và cô Thu Hà. Họ vừa mới qua đời do tai nạn giao thông. Nên cô chú đã bảo anh dọn sang đây sống với cô chú.

– Em xin lỗi, em không biết

– Không sao đâu. Em là Nhật Huy phải không ?

– Dạ phải .

– Xong rồi đấy – Anh phủi phủi tay sau khi giúp nó “trị thương” – Để anh cùng em xuống phòng ăn.

Nó cùng anh Hiếu bước xuống phòng ăn. Thấy bộ dạng thê thảm của nó, bác Lam vội chạy lại hỏi :

– Nhật Huy, cháu bị sao vậy ?

– Dạ, cháu không sao. Do bất cẩn nên cháu vấp bậc thang té thôi. Cũng may là có anh Hiếu giúp cháu rồi ạ

– Thế thì may quá. Thế Duy Thiên đâu ?

– Anh ấy bảo không ăn

– Vậy thôi, 2 đứa con vào ăn trưa đi cho nóng.

Bữa trưa của nó và anh Hiếu diễn ra trong im lặng. Suốt bữa trưa, anh không nói gì, nó thấy thế nên cũng chỉ im lặng theo. Đang ăn thì nó lại nhớ đến ông bà ngoại nó dưới quê. Giờ này thì chắc cũng đang ăn trưa. Mới một ngày thôi mà nó đã thấy nhớ ông bà rồi. Bữa trưa xong, anh Hiếu cùng nó lên phòng. Lúc anh đã về phòng, nó đi ngang qua phòng của Duy Thiên để tới phòng mình. Vừa đi qua thì Thiên cũng hé cửa nhìn ra. Nó giật mình :

– Anh tính hù chết tôi đấy à ?

– Lúc nãy mày bị thương là do tao ?

– Vâng, nhờ công của anh mà cái mặt tôi thê thảm như thế này đây nè. Lòng tốt của anh khiến tôi xúc động đến phát khóc rồi đây

– Haha, cho chừa cái tội dám đánh tao. Như thế là còn nhẹ đó con.

– Tôi đang chờ xem anh còn trò nào khác nữa không đây

Nói rồi nó bỏ đi thẳng về phòng. Duy Thiên nhìn theo nó, cười nham hiểm : “ Cứ chờ đi, tao sẽ làm cho mày phải hối hận khi đặt chân vào đây”

Nằm cái phịch trên giường, nó vội rút điện thoại về cho ngoại nó

– Alo, Nhật Huy hã con ? Sao, ăn trưa chưa ? Con gặp cha chưa ?

– Dạ, con mới ăn xong. Cha con thì chắc tối nay mới gặp. À nhắc mới nhớ, sao con nhớ lúc trước ngoại bảo cha con chỉ làm ăn nhỏ, cũng khá giả thôi. Vậy mà giờ đây, mới đến nhà mà con tưởng mình nhầm địa chỉ đó

– Ông xin lỗi, ông chỉ sợ con nghe cha mình giàu có rồi lại cứ ỷ lại, không chịu học hành cho tử tế.

– Không sao đâu ông.

– Thôi con nghỉ trưa đi.

– Dạ, tạm biệt ông

Thả cái điện thoại trên giường, nó nằm ngủ một giấc tới tận chiều. Chắc do mệt mỏi quá nên cu cậu ngủ không biết cả giờ giấc. Lúc thức dậy thì đã gần 5 giờ. Nó thở dài, vô phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo rồi lại đi ra ban công. Chán thật, đúng ra giờ này thì nó chuẩn bị đi đánh bóng chuyền với đám bạn rồi. Ở trên này lạ nước lạ cái, biết chỗ nào mà chơi, chưa kể chắc gì người ta cho nó chơi cùng. Nó chán nản nhìn khắp, chợt bắt gặp anh Hiếu cũng đang đứng ở ngoài ban công phòng anh ấy. Thấy nó, anh liền vẫy tay :

– Nhật Huy, sang đây với anh

– Dạ

Đáp rồi nó liền chạy sang phòng anh. Dù chưa thân thiết gì lắm, nhưng có người nói chuyện còn tốt hơn là cứ đứng đó thở dài mãi

– Sao trông em có vẻ chán nản vậy ?

– Do chiều nào em cũng cùng tụi bạn đi đánh bóng chuyền hết, vui lắm anh. Giờ ở đây, chiều em không biết làm gì, cũng ngứa ngáy tay chân lắm anh.

– Hay để anh chở em đi dạo dạo vài vòng được không ?

– Thật không ạ, thế thì hay quá

Mặt nó hí hửng hẳn ra. Anh nhìn nó, chợt bật cười. Hai anh em cùng đi xuống nhà, anh dắt ra một chiếc xe đạp rồi chở nó đi vòng vòng dạo mát. Nó thích lắm, nó có thể từ từ ngắm cảnh, lại có thể tận hưởng những cơn gió mát nhè nhẹ lướt qua trên mặt.

– Em thích không ?

– Dạ thích lắm.

– Vậy chiều chiều anh lại chở em đi nhé

– Dạ được

Lúc đi ngang qua một sân bóng, nó chợt nhận ra dáng ai quen quen. Biết nó đang chăm chú nhìn gì, anh liền nói :

– Là Duy Thiên đó. Nó rất thích đá bóng. Em muốn vào xem không ?

– Dạ thôi ạ. Chắc trình độ của tên đó cũng tầm thường thôi chứ gì

– Không như em nghĩ đâu. Thôi, nếu em không muốn vào xem thì để anh đưa em về

– Dạ.

Rồi anh đạp xe đưa nó về. Vừa vào cổng, nó bắt gặp một chiếc xe hơi đen đang đậu. Anh quay đầu lại, nói với nó :

– Cô chú về rồi, chờ anh dắt xe rồi anh cùng em vào nhà.

– Dạ

Sau khi dắt cái xe vào, anh cùng nó vào nhà. Lúc này, ông Đức Anh và bà Thu Hà đang ngồi uống trà.

– Cô chú mới về

– Cháu đi đâu mới về vậy, sao sáng cháu không đến công ty ? – Ông Đức Anh nhìn anh, hỏi

– Cháu vừa đạp xe vòng vòng hóng gió. Hôm nay cháu thấy hơi mệt nên không đến công ty, với lại ở nhà để đón tiếp một thành viên mới nữa – Anh nhìn sang nó – Em chào ba mẹ mình đi

– Dạ . . . dạ . . . chà… chào…o … – Nó ngập ngừng

– Em sao vậy ? – Anh đặt tay lên vai nó, hỏi

Lúc này bà Thu Hà mới đặt tách trà xuống, nhìn nó với ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng nói :

– Hiếu à, chắc em nó còn ngại đó mà. Dù gì đây cũng là lần đâu gặp nhau nên đây cũng là chuyện dễ hiểu. Dần dần rồi Huy nó sẽ quen thôi.

– Dạ, cô chú và em cứ nói chuyện, cháu xin phép lên phòng trước.

Nói rồi anh đi lên lầu, bỏ lại nó với vẻ mặt ngây thơ cứ mãi nhìn theo anh. Hic, sao anh lại bỏ mặc em vậy một mình vậy hã ??!!!

– Nhật Huy, lại đây ngồi đi con.

Nó chậm rãi bước đến, từ từ ngồi xuống.

– Nào, để cha nhìn con trai mình xem nào – Ông vỗ vai nó – Chà, mới mà đã 15 năm, nó đã lớn đến chừng này rồi. Bà xem, nó giống tôi chưa kìa

– Giống, giống lắm – Bà Thu Hà nhìn 2 cha con nó mà bật cười

– Cuộc sống ở dưới quê như thế nào ? Con sống có tốt không ?

– Dạ, cuộc sống dưới đấy tốt lắm ạ. Ông bà yêu thương con nhiều lắm, cuộc sống cũng không thiếu thốn gì cả.

– Ba xin lỗi vì suốt bao nhiêu năm qua, ba không thể ở bên con, không thể chăm sóc cho con được.

– Không sao đâu ạ, không có tình yêu thương của cha mẹ nhưng con vẫn sống rất tốt.

Vẻ mặt nó thoáng buồn. Rất tốt ư, thực ra chẳng tốt chút nào. Mặc dù ông bà đã yêu thương nó hết mực, chăm lo cho nó đầy đủ nhưng nó vẫn cảm thấy mình bị thiệt thòi. Cứ mỗi khi nhìn thấy một đứa nhỏ cùng với cha mẹ nó vừa đi vừa nói cười vui vẻ, lòng nó đau như cắt.

Mẹ nó đã mất, nên nó thèm khát cái tình cảm của cha, nó mong được gặp cha, được cha yêu thương, được cha che chở biết chừng nào. Nhiều khi bị bạn bè trêu chọc là đứa không có cha không có mẹ, nó cố gắng bỏ ngoài tai những lời nói ấy, nó muốn khóc, khóc thật to để vơi bớt đi nỗi đau buồn trong lòng. Nhưng nó luôn tự nhủ rằng mình phải thật mạnh mẽ nên nó đã cố gắng kìm nén suốt bao năm qua.

Nó không hề trách ông Đức Anh. Ông còn có gia đình, có con đường sự nghiệp rộng mở, sao nó có thể ích kỉ muốn ông từ bỏ những thứ ấy để sống với nó ở cái vùng quê ấy được. Giờ đây, nó có thể sống cùng với ông, lại có thêm 1 người mẹ và 2 người anh, dù không biết họ có đối xử tốt với nó hay không, nhưng như thế thì đối với nó, không còn gì hạnh phúc bằng …

– Từ giờ ở đây con cứ thoải mái, tự nhiên. Có cần gì thì cứ gọi thím Lam hay Đức Hiếu. Thủ tục nhập học ba đã lo liệu hết, ngày mai ba sẽ đưa con đến trường thi. Đó cũng là trường mà Duy Thiên học, có gì dễ dàng giúp đỡ nhau hơn. Phải rồi, chắc con gặp nó rồi chứ ?

– Dạ rồi ạ.

– Thế nó có giở trò bắt nạt gì con không ?

– Dạ anh ấy…

Nó chưa kịp kể tội của cậu ta ra thì cậu ấy bất thình lình từ bên ngoài đi vào, người nhễ nhại mồ hôi, tay xách đôi giày đi về phía nó :

– Tất nhiên là không rồi. Làm sao con có thể giở trò với em trai của mình được – Cậu nhìn nó với ánh mắt “trìu mến” đến dễ sợ, tay bóp mạnh vai nó – Phải không em ?

– Dạ phải – Nó gắng cười dù đang bị đau.

– Thế thì tốt, thôi 2 đứa lên phòng đi – 2 ông bà vẫn không nhận ra vẻ bất thường trên cái khuôn mặt đang cố gượng kia

– Dạ – Thiên đáp – Đi thôi em

Ông bà lại tiếp tục ngồi uống trà nói chuyện. 2 đứa nó lên lầu. Bước lên khỏi bậc thang cuối cùng, nó bực dọc nói :

– Sao, hài lòng chứ ? Giờ anh bỏ tay ra khỏi vai tôi được chưa ?

Thiên buông tay, nó xoa xoa cái vai đang đau điếng của mình :

– Anh làm cái trò gì vậy, bộ không biết đau à ?

– Không làm thế thì mày kể tội tao ra à ?

– Anh cũng biết thế nữa à. Mà anh diễn đạt ghê gớm, kêu anh em ngọt như mía lùi vậy

– Nếu không thì ổng bả phát hiện ra à . Cũng may mà mày cũng biết điều đó

– Hờ hờ, đấy là tôi cũng thương hại anh nên bỏ chút sức lực ra cùng anh diễn tuồng thôi. Chứ tôi mà khai tuốt tuồn tuột ra thì không biết giờ này cái mà anh dùng để an tọa hàng ngày lên hàng super chưa đấy

Nói rồi nó bỏ đi về phòng. Một lần nữa, nó lại chui vào phòng tắm. Thời tiết nóng bức như thế này thì 1 ngày tắm 10 cử chắc cũng chưa đủ. Sau khi ngâm mình trong dòng nước mát để trôi hết đi sự tức bực đang sùng sục sôi trong người, chải chuốt tóc tai gọn gàng, nó lon ton chạy xuống dưới. Lúc này, bà Thu Hà đang cùng bác Lam chuẩn bị bữa tối, ông Đức Anh đang ở trong phòng. Bật cái TV lên rồi ngồi xuống ghế, nó cầm cái điều khiển bật qua bật lại kiếm gì đó để xem. Nó dừng lại khi thấy một kênh đang phát bài hát nó thích rồi đung đưa người hát theo :

“ So one last time

I need to be the one who takes you home

One more time

I promise after that, I’ll let you go

Baby, I don’t care if you got her in your heart

All I really care is you wake up in my arms

One last time

I need to be the one who takes you home”

( One Last Time – Ariana Grande)

Nó hát không đến nỗi tệ nên cũng không ngần ngại gì mà khoe giọng. Đang cao hứng thì bất chợt, ai đó đã chuyển kênh . Hóa ra là Duy Thiên, cậu ta bật sang một kênh khác, cũng là nhạc, nhưng toàn là mấy bản rock mạnh mẽ. Nó thì vốn chả thích rock nên liền quay sang, vẻ mặt khó chịu :

– Này, anh có biết làm vậy là bất lịch sự không hã ?

– Đối với mày thì tao chả cần gì phải lịch sự cả.

– Ồ, tôi quên, người như anh thì có biết hai chữ lịch sự viết như thế nào đâu

– Mày nói gì – Cậu tức giận, đứng dậy, vung tay định đánh nó

– Sao, giờ anh muốn đánh nhau à, tôi cũng không ngán đâu – Nó cũng không vừa, đứng dậy vênh mặt nhìn thẳng vào mặt anh .

“ Bốp, bốp” 2 đứa cùng nhau ôm đầu khi bị cốc một phát rõ đau.

– Hai đứa định làm gì đó hã ? Mau xuống ăn tối đi – Anh Hiếu chằm chằm nhìn 2 đứa nó

Nó vội chạy nhanh xuống phòng ăn vì sợ nếu cứ đứng đó mãi chắc phải bị thêm một cái cốc đầu nữa. Còn Duy Thiên, cậu ta trừng mắt nhìn anh Hiếu :

– Anh làm cái quái gì thế

– Huy là em trai cậu, đừng có mà đánh nhau ngay trong nhà như thế, người ta thấy lại cười cho

– Tôi thấy người ta ở đây chính là anh đó. Dù gì cũng cảm ơn anh đã nghĩ cho danh dự của cái nhà này, nhưng anh cũng không cần tốn công sức để quản chuyện đó đâu.

Nói rồi cậu bỏ đi . . .
 

Bài tương tự