Truyện Chỉ Cần Một Tình Yêu

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
CHỈ CẦN MỘT TÌNH YÊU (Q1)

Chương 3

Hơn hai năm khổ sở,giấu kín tâm tư, cứ tưởng sẽ cùng người đi tiếp những con đường đã định sẵn,cùng nhau học chung đại học

Nào ngờ, Thái Sơn có bạn gái ,đã làm thay đổi mọi thứ của tôi.

“Cậu thấy cô ấy … sao?”Thái Sơn nhìn về hướng người con gái đang ngồi ghế đá im lặng đọc sách dưới gốc cây phượng trong sân trường hỏi Thanh Duy một câu.

“Ừ ,xinh đẹp,thông minh,rất có kiến thức.”Thanh Duy hờ hững đáp ,nào giờ cậu có biết thưởng thức con gái đâu?

Thái Sơn thì rất hào hứng khi nhìn đến bạn gái của mình

“Lại rất khó tính nữa,tôi tốn rất nhiều thời gian và công sức mới gõ được trái tim của nàng ấy ”

“Bao lâu????”

“Ba năm”

Thanh Duy ngạc nhiên nhìn đến Thái Sơn ,hắn quen nàng trước khi gặp mình luôn.

“Tôi biết Thanh Lan trước khi gặp cậu”

“Ờ!”

Thanh Duy thở dài,tự nói với lòng’tình yêu đơn phương lại còn là kẻ đến sau như mình thì phải làm sao đây??????chắc…chỉ đành chúc phúc cho người ta thôi .

“Ba năm lận ?vậy mà giấu kỹ dữ hen?bạn bè gì vậy?”

Thái Sơn mỉm cười

“Tôi sợ cậu cười tôi , có cô bạn gái cưa hoài không đổ,nàng không giống như những cô gái khác, chỉ một cái nháy mắt nụ cười của tôi liền xao động ,đối với nàng phải đặt rất nhiều tâm tư và tình cảm….”

Thế nhưng tôi lại yêu cái nháy mắt nụ cười đó của cậu ,hoá ra tôi cũng chỉ là một người tầm thường.

Trong thế giới này tìm đuợc đồng loại đã khó,tìm đuợc người mình yêu và người đó cũng yêu mình càng khó hơn,cho nên phải chấp nhận số phận thôi,chỉ là đau đớn này ai biết?

Vẫn tưởng có thể lừa người dối lòng , để có thể tiếp tục làn bạn bè,nhưng mỗi khi nhìn đến hai người tay trong tay tình tứ bên nhau vẫn cảm thấy mủi lòng.

Đã bao lâu rồi tôi và cậu không còn đồng hành đi cùng nhau? thời gian trò chuyện không còn nhiều như lúc trước và cậu không còn bẹo mặt tôi nữa.Cậu không còn thời gian dành cho tôi,cho dù có thì không bao giờ thiếu bóng Thanh Lan,tôi biết cậu yêu cô ấy rất nhiều.Nhưng làm ơn , ở đây cũng có một kẻ tầm thường yêu cậu,yêu đến muốn phát điên lên rồi.(thông cảm cho nỗi khổ của ẻm ,ẻm đang bắt đầu ghen )

Nhìn hai người đang ôm hôn nhau tình tứ trong công viên vắng người,mọi lý trí của Thanh Duy hoàn toàn sụp đổ,cậu sợ bản thân làm điều gì đó xấu hổ với bạn bè nên âm thầm rời đi.

Cảm giác tức tối, khổ sở ,ghen tị xâm chiếm toàn bộ mọi lí trí.

Nhìn ánh trăng trên trời khi tỏ khi mờ, như tâm trạng hiện tại của cậu ,một kẻ cô đơn không còn ai xem trọng, quan tâm,để ý đến ,giống như đã bị bỏ rơi .

“Ha ~~~chẳng lẽ sau này tôi và cậu,chỉ có thể đến đây thôi sao ?hai năm qua chỉ là một thoáng qua trong đời nhau, không có ý nghĩa gì hết ”

Toàn bộ tâm trí đang bị bủa vây bởi hình ảnh Thái Sơn dịu dàng trao cho người yêu nụ hôn ngọt ngào của hai người ,Thanh Duy tức tối ngồi dậy, không thể nào chợp mắt nổi ,nhìn lại đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, không ngủ được ,cứ tiếp tục thế này ,các dây thần kinh não sẽ vỡ mất , không được ,bản thân không được tiếp tục bi lụy như vậy ?

Nghĩ rồi ,Thanh Duy nhanh chóng thay bộ đồ thể dục rồi ra ngoài,cậu quyết định vận động, để khỏi suy nghĩ lung tung .

Trên sân trường,nơi tập nhảy xa…

Trong đêm tối yên tĩnh ,chỉ có thể nhìn thấy một bóng người xẹt nhanh như gió ,bay lên cao rồi phóng xuống với một tầng suất cực mạnh.

Bịch!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Giống như trái đất đang chịu tác động với một cường độ cực lớn,cả mặt cát văng tung tóe ,thân hình cậu cũng chịu sự tác động lớn khi tiếp xúc mặt đất , không tránh khỏi trượt, ngã ,lăn ,song Thanh Duy vẫn tiếp tục đứng lên , tiếp tục chạy ,phóng lên rồi lại tiếp tục chịu tác động của mặt đất làm toàn thân Thanh Duy không chỗ nào là không ê nhức,mấy lần như vậy,còn hơn cả liều mạng ,lại muốn đứng lên,lại muốn tiếp tục chạy nhưng mà cơ thể không ngượng dậy nổi nữa ,cậu chỉ có thể nằm bò trên mặt đất ,rồi lại rơi nước mắt và liên tục tự hỏi bản thân .(hiểu nôm na là Thanh Duy chơi trò nhảy xa).

“Vì sao lại ghét họ ?vì sao vậy Thái Sơn ? chẳng lẽ đồng tính luyến ái thì vĩnh viễn không được cậu đồng tình?”

“Ánh trăng trên trời sao lại bị bóng mây che khuất ? con cá nhỏ tương tư không còn được nhìn thấy bóng trăng. ”

Buổi sáng hôm sau,cả trường học nhốn nháo ,vì có một hiện tượng kì lạ xảy ra .

Cả đám học sinh, không lo học ,chạy ra sân trường nhìn thầy dạy thể dục cùng một bạn học sinh đo khoảng cách nơi nhảy xa .

Nơi Thanh Duy nhảy xa đã tạo thành một cái hố lớn và khá sâu ,cùng với chi chít dấu chân chồng chéo lên nhau nhìn rất rõ mắt.

“Bao nhiêu vậy thầy ?bao nhiêu ạ ?”

“8 m 90”

“Không thể nào !!!!!!!”

Cả tiếng kinh hô vang dội

“Là ai vậy ? có thể đại diện trường ta đi thi đại hội thể dục thể thao được rồi đó ”

“Không, là đại diện đất nước đi thi giải vô địch điền kinh thế giới mới đúng”

“Không thể tưởng tượng được, chẳng khác nào siêu nhân ”

“Rất tiếc , thâỳ cũng không biết là ai ? nhưng tin chắc rằng chỉ có thể là học sinh trường mình”

Cả hội bàn tán ồn ào chỉ vì một đề tài chung là ai là người bạn học kì bí này , nhưng không ai tự nhận bản thân là anh hùng siêu nhân đó , bởi vì cái mốc 8m 90 chỉ có duy nhất người lập kỉ lục thế giới mới dám nhận .

Mọi người tiếc nuối vì không tìm ra người bạn siêu nhân, không ai dám nhận thì mọi người lại đoán mò và đổ cho người ngoài hành tinh làm ,đúng là phi lý, chuyện lạ nhưng cũng có thật mà,có người cho rằng đây là trò lừa bịp, những ý kiến trái chiều nhưng cũng có đứa dựa vào khả năng thám tử bắt đầu xăm soi dấu chân bằng kính lúp , từ dấu chân chạy ,đến dấu chân nơi bàn đạp , thậm chí là hội vật lý cũng tham gia ,dựa vào mặt cát cùng mặt bàn đạp bị lún xuống để tính ra trọng lực tác động,vâng vâng và mây mây ,nghe mà nhức đầu nhức cổ .

Chỉ có Thái Sơn nhận ra điểm khác lạ ở Thanh Duy .

“Chân cậu sao lại bị dán thuốc vậy ?”(salonpad)

Đừng nói là chân, là cả toàn thân ê nhức mới đúng ,Thanh Duy bình tĩnh trả lời như không liên quan mình .

“Tự nhiên thức dậy liền đau chân ”

Thái Sơn lại cười

“Cậu có phải là đã mộng du rồi không?”

“Ai mà biết….lúc ngủ thì bản thân sẽ làm gì ?”

“Haha~~~tôi nghi cái hố ,là do một kẻ mộng du tạo thành ”

Đây là một đoạn kí ức, tuổi học trò buồn cười nhất , nhưng Thanh Duy cười không nổi.
 

Bài tương tự