Truyện Câu Chuyện Hôn Nhân Tác Giả: Thanh Hạo

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chap 5

Ngọc Diệp cứ đi cho đến khi thành phố lên đèn mà không hề dừng bước và trong đầu Ngọc Diệp là cả một mớ suy nghĩ dầy hỗn độn. Cho đến giờ, Ngọc Diệp vẫn không thể tin là cả bố và mẹ mình lại đều là những tên tội phạm nguy hiểm nhất của xã hội. Đôi chân của Ngọc Diệp đi đến mỏi và nó không còn có thể bước đi tiếp nữa. Ngọc Diệp khụy xuống trên vỉa hè mà khóc. Những người qua lại trên đường, có người tò mò nhìn Ngọc Diệp rồi còn hỏi han xem Ngọc Diệp có cần giúp đỡ gì không. Nhưng Ngọc Diệp chỉ biết ngồi bo gối im lặng hai mắt đỏ hoe và những dòng nước mắt mắt cũng khô đi. Sở cảnh sát nhận được tinm báo của người dân và anh ta nhanh chóng lái xe đến ngay chỗ Ngọc Diệp. Nhìn Ngọc Diệp bây giờ thật đáng thương, còn Ngọc Diệp chẳng dám đối mặt với anh ta. Bởi nó đang cảm thấy rất xấu hổ và nhục nhã khi mình là con của tội phạm. Anh ta ra khỏi xe tiến lại gần đưa tay chạm vào vai Ngọc Diệp nhưng Ngọc Diệp đã tránh chỗ khác:

– Đi đi, không cần ông phải quan tâm.

Nghe giọng Ngọc Diệp khàn đi và anh ta biết là Ngọc Diệp đã phải khóc rất nhiều.

– Tôi chỉ là đang làm công việc của mình thôi.

Ngọc Diệp từ từ ngước mặt lên nhìn anh ta và anh ta móc trong túi áo lấy ra thẻ ngành đưa cho Ngọc Diệp thấy.

– Ông, ông là cảnh sát?

– Xin lỗi, vì từ đầu đã không nói cho nhóc biết.

Ngọc Diệp nhổm dậy quát vào mặt anh ta.

– Vậy là tối qua, ông tới nhà tôi không phải để dự tiệc, cũng không phải vì nể mặt bố tôi, mà ông tới là vì nhiệm vụ của một thanh tra, tới để bắt bố mẹ tôi, tôi ghét ông, tôi ghét ông…

Vừa nói Ngọc Diệp vừa đưa hai tay liên tục đấm túi bụi vào người của anh ta nhưng anh ta không hề tránh né cho tới khi Ngọc Diệp đuối sức khụy xuống và anh ta đỡ lấy thân hình gầy yếu của Ngọc Diệp rồi ôm chặt nó vào lòng.

Để Ngọc Diệp ngồi ở salon ngoài phòng khách, anh ta đi vào bếp mở tủ lạnh lấy bình nước lọc rót ra ly rồi mang ra đưa cho Ngọc Diệp.

– Uống chút nước đi.

Ngọc Diệp im lặng bưng ly nước mà không uống. Anh ta tiếp tục nói:

– Cả ngày hôm nay, chắc là nhóc cũng đã không có ăn gì. Hãy để tôi vào bếp nấu chút gì đó cho nhóc ăn.

Bỏ ngoài tai những lời nói của anh ta, Ngọc Diệp để ly nước xuống bàn rồi đứng lên đi vào phòng với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Không lâu sau thì anh ta phát hiện Ngọc Diệp đang lên cơn sốt cao, ngay lập tức anh ta bế Ngọc Diệp lên tay và đi nhanh ra xe. Ngọc Diệp được đưa vào phòng cấp cứu trong khi đó anh ta phải đi làm thủ tục nhập viện cho Ngọc Diệp. Khoảng nửa giờ sau, Ngọc Diệp được chuyển lên phòng bệnh, bác sĩ thông báo cho anh ta biết là Ngọc Diệp chỉ bị cảm nắng nhưng do cơ thể của Ngọc Diệp yếu sẵn nên nó mới bị ngất. Nhưng cũng cần phải nằm lại một đêm để bác sĩ theo dõi.

Chờ cho Ngọc Diệp tỉnh lại anh ta mới nói với cô y tá để mình vào thăm Ngọc Diệp. Khi nhìn thấy anh ta Ngọc Diệp đã lên tiếng:

– Tôi… tôi khát quá…

Anh ta vội cầm lấy chai nước suối và rót ra ly rồi đỡ Ngọc Diệp lên cho Ngọc Diệp uống từng ngụm nước:

– Uống từ từ thôi.

Cho Ngọc Diệp uống nước xong, anh ta để Ngọc Diệp ngồi tựa vào thành giường và nói:

– Tôi đã hỏi bác sĩ rồi và bác sĩ nói khi nào nhóc tỉnh lại có thể cho nhóc ăn cháo hoặc uống sữa.

– Tôi không đói, tôi cũng không cần ông phải ở đây với tôi.

– Tôi sẽ ra ngoài mua chút gì đó cho nhóc ăn.

Anh ta vừa quay lưng đi thì Ngọc Diệp thẳng tay ném chiếc ly vào người của anh ta làm chiếc ly rơi xuống sàn vỡ nát. Anh ta không nói gì ngồi xuống nhặt từng mảnh vở rồi ngước nhìn Ngọc Diệp.

– Nếu nhóc thấy làm tôi đau mà nhóc được dễ chịu vậy thì cứ tiếp tục đi.

Nhặt hết rồi anh ta cầm những mảnh vỡ thủy tinh và đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh để lại Ngọc Diệp một mình với bao nhiêu là nỗi đau đang giằng xé trong lòng.
 

Bài tương tự