Truyện Cặp Đôi Bất Đắc Dĩ

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chương 5

-Nhẹ tay thôi nha – anh nói đồng thời cùng cậu hạ cái rương xuống.

-Được rồi.

Cậu rờ tay lên tường tìm công tắc điện. Đèn phụt sáng, căn phòng hiện rõ trước mắt. Căn phòng hơi nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi với một phòng tắm, một tủ âm tường gần cửa để treo quần áo, một bộ bàn ghế nhỏ góc phòng, và một giường đôi, một bức tranh treo đầu giường, rèm cửa cùng màu với ga giường… Cả hai cùng nhìn về phía giường, anh cố nở một nụ cười gượng với cậu.

-Đi taxi cũng vui chứ nhỉ? – cậu hỏi để tránh sự ngượng ngùng này.

-Vâng, vâng. Cậu không gặp kiểu taxi này nhiều đâu.

Cậu tay cất đồ nhưng mắt vẫn nhìn chiếc giường đôi.

-Cậu muốn tắm không?

-Không! – cậu giật mình đáp hơi lớn tiếng.

-Không! Ý tôi là cậu có muốn tắm trước? – anh vội giải thích.

Biết mình bị hớ, cậu vội cười để tránh hiểu nhầm.

-Cậu tưởng tôi… – anh cũng cười – Tôi đâu có ý đó… Cậu tưởng tôi là ai chứ? Chúa ơi buồn cười quá.

Đứng dưới vòi sen cho nước ấm xả vào người, cậu thấy tỉnh táo hơn hẳn và cũng bớt mệt mỏi hơn. Sau một ngày dài thì đây chính là thứ cậu cần. Đột nhiên nước từ vòi ngừng chảy đúng lúc cậu vừa xoa xà phòng lên mặt làm xà phòng vào mắt mình.

“Ồ, thôi… Coi nào”.

Ở ngoài lúc này anh đã thay bộ đồ ngủ và đang lấy một chiếc gối và một tấm hình chụp một cô gái trẻ từ trong rương ra. Đặt tấm ảnh lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, anh châm thuốc hút, mở một lon bia lấy từ trong tủ lạnh ra, ngồi xuống rường và bỏ một đồng xu vào cái máy cạnh giường và chiếc giường bắt đầu rung nhẹ. Anh duỗi chân ra, dựa lưng vào thành giường thở dài khoan khoái và nhắm mắt thư giãn.

Cậu trong phòng tắm lúc này vẫn đang loay hoay với cái vòi sen. Đột nhiên nước nóng từ vòi bất chợt phun ra làm cậu giật mình mà nhảy lùi lại. Đánh vật với nó một hồi cuối cùng cậu cũng tắm xong. Mở tấm rèm che ra, cậu tá hỏa với cái phòng tắm này. Khăn mặt và chai lọ vứt bừa bãi và ngổn ngang trên lavabo, còn có một chiếc khăn vứt ở nơi góc phòng và một vài cái dưới sàn còn sàn nhà thì ngập nước. Giá để khăn thì chỉ còn đúng một cái, cậu nghĩ: “Anh ta làm cái quái gì với phòng tắm vậy? Như thể một cơn cuồng phong vừa quét qua đây. Và anh ta có vấn đề gì với khăn tắm vậy?” Cậu với tay lấy chiếc khăn còn lại. Chúa ơi, nó nhỏ đến không tưởng, giống như cái yếm của em bé vậy. Hết cách, cậu đành dùng tạm nó vậy chứ biết sao giờ. “Đồ khỉ, Larry” cậu rủa thầm.

Đã khuya lắm rồi nhưng cậu không tài nào chợp mắt được. Vì không nghĩ rằng sẽ không thể về nhà trong tối nay nên cậu không mang đồ ngủ, cậu đành mặc tạm quần với áo lót mà lên giường. Nhưng cậu phải ngủ với cái gối xốp cho giường đôi dài quá khổ, cậu cứ phải gập đôi nó lại cho vừa với mình mà nó cứ bật ra hoài cùng với cảm giác ướt át nơi mình nằm cộng với việc Larry to béo đã chiếm hơn nửa diện tích cái giường. Vì chật chội nên cả hai cứ phải lăn qua lăn lại để tìm tư thế thoải mái cho cả hai. Cuối cùng thì cậu nằm xoay lưng lại với anh còn anh nằm ngang.

-Xin lỗi. Tôi cũng muốn đổi gối với cậu, nhưng tôi bị dị ứng với gối xốp – anh đột nhiên quay mặt sang nói với cậu – Nằm gối đó là tôi hắt xì cả đêm. Đó là lý do tôi mang theo gối riêng. Loại gối chống dị ứng.

Cậu chẳng quan tâm đến điều anh nói, cố nhắm mắt lại mà ngủ.

-Tôi đâu biết rằng mấy lon bia đó sẽ bị đổ như vậy – anh nói tiếp.

-Anh để bia lên một cái giường rung. Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? – cậu hơi khó chịu.

-Quả là một ngày dài. Tiếc là chuyện không xảy ra với tôi – anh nói với giọng cảm thông.

-Vì nó không xảy ra với anh nên tôi mới phải ngủ trên một vũng bia – cậu mỉa mai đáp lại.

-Cậu muốn đổi không?

-Tôi chỉ muốn ngủ.

-Tôi cũng vậy. Mệt đừ luôn – anh đồng tình – Ngủ ngon nhé.

-Ngủ ngon.

Anh với tay lấy cuốn sách cạnh bàn rồi đọc nó bằng bật lửa. Cậu nằm cạnh vẫn chưa ngủ mà còn suy nghĩ vài chuyện, cậu tự hỏi giờ này chị Helen đã ngủ chưa hay vẫn còn thức? Cậu nhớ chị mình. Nghe thì thật trẻ con nhưng cả năm nay cậu chưa hề gặp chị, vì học xa nhà nên cậu không thể về thăm thường xuyên. Từ nhỏ chị đã thay cha mẹ chăm sóc cậu vì họ hay đi làm xa, hoặc về muộn, có khi cả tháng họ mới có một, hai ngày rảnh rỗi ở nhà.

Nằm yên tĩnh được một lúc thì cậu nghe bên kia có tiếng động, tiếng đằng hắng rất to. Cậu cũng chẳng quan tâm mấy vì nó kết thúc ngay. Thế nhưng một lát sau lại tiếp tục và lâu hơn. Cậu đá nhẹ vào chân anh ra hiệu.

-Xin lỗi – anh lí nhí.

Im lặng được một lúc, tiếng đằng hắng lại tiếp tục. Cậu hết chịu nổi, tung chăn ra và bước xuống giường.

-Ôi trời ơi.

-Sao, sao? – anh ngạc nhiên quay sang cậu hỏi.

-Đủ rồi – cậu bực bội bước đến tủ áo.

-Nếu không đằng hắng, tôi sẽ ngáy cả đêm đấy – anh giải thích – Nếu con cậu lỡ bị ói, cậu sẽ làm gì? Đánh nó hả?

-Sao? Sao? Nói vậy là ý gì? – cậu vừa mặc đồ vừa bực bội quay về phía anh gắt gỏng.

-Cậu chẳng khoan dung tý nào cả.

-Anh đã làm phiền tôi từ lúc ở New York bắt đầu bằng việc cướp taxi của tôi.

-Chúa ơi, cậu đúng là nhỏ nhen.

-Anh còn muốn có răng để ăn cháo không vậy? – cậu đe dọa cùng với cái nhìn nảy lửa.

-Ồ, và còn hung hăng nữa. Sự kết hợp rất tuyệt vời, hung hăng và nhỏ nhen. Đó là tính cách của tội phạm đấy.

-Tiên sư nhà anh – cậu hơi tiến lại phía anh với kiểu sẵn sàng chiến – Anh làm đổ bia ra đầy giường. Anh hút thuốc… Anh… anh quậy banh phòng tắm…

Anh đã bước xuống giường và bước đến đứng trước mặt cậu.

-Ai giúp cậu ở đây? – anh hơi cao giọng – thậm chí tôi còn cho cậu trả tiền để cậu không cảm thấy như kẻ ở nhờ.

-Ồ! Tôi là kẻ ở nhờ sao? – cậu đặt tay lên ngực làm ra vẻ bị tổn thương sâu sắc với giọng mỉa mai.

-Đúng! Cậu là kẻ ở nhờ! Tôi đang có một chuyến đi vui vẻ trước khi cậu chen ngang vào.

-Tôi chen ngang à? Ai cứ lải nhải lúc trên máy bay? Ai vậy? Tôi tò mò đấy!

-Ai đã nhắc cậu đặt phòng? Tôi đã giúp cậu bằng cả tấm lòng. Cậu đúng là đồ vong ân bội nghĩa – anh đã hơi gay gắt hơn trước – Cứ đi đi! Ngủ ngoài hành lang ấy! Xem tôi có thèm quan tâm không? Tôi cầu cho sáng mai cậu bị trúng phong đến nỗi không đứng dậy được – trong giọng nói của anh lúc này còn chứa thêm chút mỉa mai.

-Đúng là không biết điều. Anh đi taxi chùa, ở phòng chùa. Và còn có người nghe mấy câu chuyện vớ vẩn của anh – cậu chẳng kiêng nể gì nữa hết, quyết định nói hết những gì mà cậu đã nhịn bấy lâu – Chẳng lẽ anh không nhận ra lúc trên máy bay khi anh bắt đầu nói chuyện thì tôi đang đọc cái túi nôn? Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng: “À có lẽ gã này không thích mình?” Đâu phải con nít lên 3 đâu. Anh phải biết phân biệt chứ. Thà chuyện anh kể nó vui, hay ly kỳ, hay hấp dẫn. Thì còn gì phải nói? Chuyện anh kể chẳng hề có mấy yếu tố đó! Thậm chí anh chẳng “rùa” được câu nào cho hay – cậu vẫn chưa hề dứt – “Chị à, đây là Larry North. Anh ta sắp kể mấy câu chuyện thiểu não. Đây là khẩu súng để chị tự bắn vỡ sọ mình. Chị sẽ cảm ơn em vì điều đó”. Tôi đã có thể chịu nổi bất cứ gã bán bảo hiểm nào. Tôi đã có thể ngồi nghe họ huyên thuyên cả ngày mà vẫn cười tươi. Họ sẽ hỏi “Sao anh làm được vậy?” Tôi sẽ trả lời “Vì tôi đã từng gặp Larry North. Nên tôi có thể chịu đựng được tất cả” Anh biết họ sẽ nói gì chứ? “Tôi hiểu ý anh rồi. Gã bán bảo hiểm không bao giờ ngừng nói.” – cậu nói có phần nặng nề – Giống như đi hẹn hò với một con búp bê điện tử vậy. Những tưởng trên bụng anh sẽ có một sợi dây. Để tôi kéo ra và anh sẽ nói. Nhưng tôi đâu có kéo. Chính ANH tự kéo! Quác! Quác! Quác ! Quác! – cậu đưa tay lên ngực làm động tác như đang kéo dây – Nhân tiện, mỗi khi anh kể một câu chuyện, tôi có một góp ý rất hay. Phải có chủ đề. Nó làm cho người nghe hứng thú hơn – cậu kết thúc, thở dài một cái rồi với tay lấy áo khoác đi đường.

Trong suốt quá trình cậu nói, anh không hề nói hay phản bác câu nào, anh chỉ im lặng cúi đầu nghe cậu nói, môi anh đôi lần mấp máy, khuôn mặt đã hơi đỏ lên, anh quá shock. Cuối cùng khi cậu nói xong có một khoảng lặng trước khi anh ngẩng đầu lên và bắt đầu nói với giọng hơi nghẹn lại:

-Cậu muốn đánh tôi? Cứ đánh đi nếu nó làm cậu dễ chịu hơn. Tôi rất dễ ăn hiếp – anh đã có phần bình tĩnh hơn – Ừ, cậu nói đúng. Tôi nói quá nhiều. Tôi cũng nghe quá nhiều. Tôi cũng có thể trở thành một gã máu lạnh như cậu. Nhưng tôi không muốn làm người khác buồn. (Nghe tới đây cậu cúi đầu). Cậu muốn nghĩ sao về tôi cũng được. Tôi sẽ không thay đổi. Tôi yêu…yêu chính tôi. Gia đình yêu mến tôi. Khách hàng yêu mến tôi. Vì tôi sống rất đơn giản, nghĩ gì nói đó – anh ngừng nói, đi về phía giường ngồi quay lưng với cậu.

Cậu thở dài, cậu biết mình đã quá đáng, cậu đã không kiểm soát được cảm xúc. Lúc này trong cậu đang rất rối bời. Anh nhìn về phía cậu một cái rồi quay người nằm xuống vẫn xoay lưng với cậu. Cậu lại thở dài một cái, anh nhỏm đầu lên nhìn cậu rồi lại quay đi. Cậu bắt đầu cởi bỏ quần áo ngoài treo lên móc rồi tiến lại giường chui vào trong chăn nằm cạnh anh lưng đối lưng.

………

Đêm đó khi cả hai đã ngủ say, ngoài hành lang trước cửa phòng họ có một gã mặt gian xảo, mặc quần áo trùm kín người, tóc dài đến vai, đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp qua mắt với một con dao trên tay. Gã chọc ngoáy con dao vào lỗ khóa cũ kỹ, “cạch” một tiếng và chốt cửa đã được mở. Gã nhẹ nhàng luồn vào phòng, tiến đến cái bàn nhỏ cạnh giường, mở ví ra và lấy hết tiền trong đó bỏ vào mũ rồi đội lên đầu, cậu trở mình làm gã hơi khựng lại sau đó gã nhẹ nhàng luồn lách ra ngoài êm ru như mèo giống cách hắn vào phòng.
 

Bài tương tự