Truyện Ảo Ảnh Tác Giả: Lê Nhân

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Lê chân lên triền dốc đá dài thoai thoải trong một đêm mùa thu đúng là cũng có thi vị riêng, Huy ngước nhìn lên tán cây, nơi ánh trăng như muốn chen nhau lọt qua kẽ lá để chiếu chút ánh sáng ít ỏi xuống đường nhưng bất lực vì hàng thông quá rậm rạp. Anh bước ra vệ đường, nhắm hướng hàng rào bên ngoài hàng cây để tìm một chỗ thoáng đãng hơn để ngắm rõ mặt trăng cho thỏa, đám cỏ ướt sũng, anh nghĩ thầm đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, ai trót đứng trong cơn mưa chiều nay có thể nghĩ đêm nay trời có thể sáng trong như vậy chứ, bầu trời không một gợn mây, chỉ có trăng và người, nhìn bầu trời trong vắt thăm thẳm tưởng như có thể ngắm được cả vũ trụ tinh không bao la ngoài kia. Từ hướng này nhìn về thành phố xa xa chỉ thấy những ánh đèn chớp nhoáng như những con đom đóm đua nhau phát sáng, thành phố này được xây dựng trên một ngọn đồi có hình xoắn ốc, chợt có một đoàn tàu lau vút qua như chia ngọn đồi là làm hai nửa. Một cơn gió lạnh thốc qua, Huy kéo chiếc áo manteau lên cổ rồi bước lùi lại, mục đích nhắm đến ngôi đình hóng mát trên đỉnh đồi. Quay trở lại đường chính, anh bỏ hai tay vào túi tiếp tục tản bộ, gió đưa những chiếc lá xao xác trên đường làm Huy chợt nhớ kỷ niệm năm nào ùa về cũng vào mùa thu như thế này, anh còn rảo bước trên đường phố Kyoto, mùa thu Kyoto rất buồn, nhưng cũng thật đẹp, đẹp đến nao lòng. Nhưng anh nhớ Kyoto không phải chỉ vì nó đẹp, mà ở đó còn là nơi anh từng đánh rơi một thứ, một thứ có lẽ cả cuộc đời này không thể tìm lại được, chính là trái tim.

Tháng 2 năm 2013

Xem đồng hồ đã điểm 21h, Huy thẫn thờ rời văn phòng làm việc đi bộ ra nhà ga, tăng ca từ lâu đã không còn là một khái niệm mới mẻ với anh nữa, nhưng hôm nay lại khác, thời tiết thay đổi khiến từ sáng sớm đã cảm thấy không khỏe, mùa thu ở Nhật rất mát mẻ nhưng hiện tại đã vào giữa thu, những cơn lạnh đã bắt bắt đầu tràn về nhờ những cơn gió quyện lấy người ta khiến người đi đường không tránh khỏi một cái rùng mình. Từ công ty anh đến nhà ga phải đi qua một công viên, giờ này ở Kyoto đã rất vắng, nơi này không có sự sầm uất nhưng mà vẻ trầm mặc của nó lại hợp với anh, bạn bè anh chủ yếu sống ở Thiên Diệp, Đại Phản, Đông Kinh, những thành phố kinh tế năng động hơn và họ cũng thường rủ anh chuyển công tác, tuy nhiên anh chỉ cười nhẹ từ chối. Ngay từ những ngày đầu còn ở Việt Nam và chưa đến Nhật anh đã hoạch định những thành phố mình sẽ sống, trong đó Kyoto luôn là ưu tiên và rồi còn Trát Hoảng, Tiên Đài. Gia đình cũng tò mò về lựa chọn của anh, tại sao một người trẻ như vậy lại không thích sống nơi phồn hoa đô hội mà thích đi tìm những thứ tĩnh mịch? Anh không trả lời được, ngay cả câu hỏi tại sao lại là Nhật Bản mà không phải là một quốc gia khác anh đã tự hỏi bản thân vẫn không có được câu trả lời. Nghĩ một hồi chợt anh khựng lại vì bỗng nhiên cơn đau đầu ập đến, anh hoa mắt ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên dùng tay xoa hai thái dương mong cơn đau dịu đi vì anh không muốn về trể, chuyến tàu cuối cùng về nhà anh sẽ khởi hành lúc 23h nhưng vẫn còn phải mua sắm vài thứ. Sau một hồi loay hoay vẫn không có cách nào khiến cơn đau giảm đi, ngược lại nó có vẻ ngày một tăng lên, cảm tưởng như dây thần kinh có thể đứt đi vậy. Đúng lúc đó có một bàn tay chạm nhẹ lên vai cùng một giọng nam khẽ hỏi

– Anh không sao chứ?

Quay lại, anh nhìn thấy một cậu con trai khá trẻ tóc vàng, đoán chắc là học sinh cao học nhưng không thấy mặc đồng phục, trong một thoáng ngạc nhiên vì lần đầu tiên sau 5 năm ở Nhật Huy mới được một người Nhật tiếp cận hỏi thăm.

– Tôi không sao, chỉ là một cơn đau đầu nhẹ thôi, cảm ơn cậu.

Cậu nhóc mỉm cười

– Anh chắc chứ vì tôi thấy mồ hôi anh ướt cả áo rồi kìa, anh có muốn đi viện không?

Anh nhẹ lắc đầu

– Không, giờ đã khá trể rồi tôi còn phải về nhà, ngày mai tôi còn phải đi làm.

– Ừm …

Tuy nói vậy nhưng cậu nhóc vẫn đứng đó, anh loạng choạng đứng dậy khẽ gật đầu chào rồi bước đi, tuy nhiên chưa đi được 5 bước đã phải khuỵ xuống một lần nữa, cậu nhóc kia vội chạy đến đỡ anh dậy, lần này có vẻ như cơn đau tệ hơn nên anh cũng không phản ứng được gì.

Mở mắt ra nhìn lên trần nhà trắng toát, khẽ cựa mình quay sang Huy thấy một bức màn xanh, anh dùng tay xoa đầu cố nhớ lại tại sao mình lại nằm đây, sau khi tỉnh táo hoàn toàn, xem lại đồng hồ anh hắt ra một tiếng thở dài, đã gần 1h, không thể về chỉ có thể ở lại bệnh viện đến sáng, nhìn xung quanh không thấy chiếc túi của mình nên anh ngồi dậy vén màn ra thì thấy cậu nhóc lúc nãy ngồi trên ghế gần cửa, thấy anh dậy cậu nhanh chóng hỏi

– Anh còn đau đầu không? Anh ngất đi làm tôi hoảng quá, may mà bác sĩ nói anh không sao, anh có thể xuất viện nếu anh muốn.

Huy mỉm cười

– Cảm ơn cậu, xin lỗi vì đã làm phiền, tôi nghĩ tôi chỉ bị cảm mùa thôi, dạo này thời tiết thay đổi nhanh nên cơ thể có chút chưa quen.

– À nếu anh đã tỉnh rồi tôi có thể mượn giấy tờ tuỳ thân của anh để làm thủ tục xuất viện không?

– À việc đó tôi chưa gấp, vì hiện giờ đã trể tàu rồi tôi nghĩ có lẽ phải ở đây đến 5h sáng để bắt tàu về nhà thay đồ rồi đi làm.

Cậu ngạc nhiên

– Sao phải như vậy? Nếu anh cần tôi có thể lái xe đưa anh về nhà mà.

– Ồ không tôi không thể làm phiền cậu được nữa, cậu cũng phải về nhà ngủ sớm để đi học mà, với lại tôi không thể để người chưa đủ 18 tuổi lái xe được.

Nhìn biểu cảm trợn mắt ngạc nhiên của cậu Huy bật hỏi

– Cậu sao vậy?

– Sao vậy gì chứ? Đầu tiên đúng là tôi phải dậy sớm nhưng dậy sớm chạy bộ chứ không phải đi học, thứ 2 anh nghĩ gì mà nói tôi dưới 18 tuổi? 4 năm trước tôi đã lấy bằng lái rồi, tôi đã 24 tuổi thưa anh.

Lần này đến lượt Huy ngạc nhiên

– Nhìn cậu trẻ con như vậy mà đã 24 tuổi rồi á? Tôi cứ nghĩ cậu đang học cao học chứ.

– “Trẻ con” không phải là từ để diễn tả người trưởng thành đâu, với lại anh nghĩ trường cao học nào cho phép tôi được nhuộm tóc đeo khuyên tai chứ?

Huy cười

– Tôi xin lỗi, vậy bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện đây. Cậu có thấy túi của tôi ở đâu không?

Cậu chỉ vào chiếc túi đặt trên ghế

– Ở đó kìa, nhưng anh ở yên đây để tôi gọi bác sĩ khám lần cuối trước khi về, đảm bảo mọi chuyện đều ổn, cẩn tắc vô áy náy thôi.

Sau khi trả lời xong các câu hỏi của bác sĩ và thăm khám 1 lần nữa cho kết quả mọi chuyện đều ổn, hai người đến quầy tiếp tân để làm thủ tục xuất viện. Ra khỏi bệnh viện Huy quay sang.

– Cậu có thể cho tôi biết tên không? Hôm nào cậu có thời gian tôi sẽ đãi cậu một hôm để trả ơn cậu giúp đỡ tôi, thật sự rất biết ơn cậu, nếu hôm nay chẳng may tôi ngất trong công viên vắng đó có lẽ sáng mai người ta sẽ tìm ra xác của tôi chứ không phải tôi được đến bệnh viện như bây giờ đâu.

– Cũng được, anh có thể gọi tôi là Shin.

– Tôi có thể có Line của cậu không, để sau này tiện liên hệ.

Shin đọc số điện thoại cho Huy, anh lưu vào điện thoại và hai người đi về phía bãi gửi xe của bệnh viện, Shin lên tiếng.

– May là lúc nãy xe của tôi đỗ cũng gần công viên nên chỉ phải cõng anh một quãng ngắn rồi nhanh chóng đến bệnh viện, nếu không với người to xác như anh mà đưa được đến đây có lẽ tôi phải gọi xe cẩu.

Huy nhìn Shin vẻ ái ngại

– Cậu có nói quá không đó? Tôi chỉ có 1M87 nặng hơn 80kg thôi mà.

Shin liếc

– Tiêu chuẩn của anh dựa trên khuôn mẫu nào vậy? Chỉ số đó là trung bình của anh đó ư? Nếu không anh có thể nhìn tôi 1M75 nặng 65kg để so sánh việc cõng anh nhưng chân lại chạm đất.

Huy cười rồi cả 2 im lặng, đi được một đoạn như chợt nghĩ ra điều gì, Shin quay sang

– À anh không phải là người Nhật ư? Lúc nãy tôi thấy anh xuất trình thẻ lưu trú cho y tá.

– Đúng vậy, cậu nhìn tôi giống người Nhật lắm sao?

– Rất giống. Vậy anh đến từ đâu?

– Việt Nam.

Shin chợt khựng lại nhìn Huy, Huy quay lại nhướng mắt ngạc nhiên

– Sao vậy? Cậu có vấn đề gì với Việt Nam à?

– Kh … không, tôi hơi ngạc nhiên thôi vì ở Kyoto này thật sự rất khó để gặp người Việt Nam, lại còn được nói chuyện như vậy nữa.

Nói rồi cậu tiếp tục đi để bắt kịp Huy, anh lên tiếng

– Nếu cậu không có vấn đề gì với người Việt tôi cũng vui bởi vì cũng thành thật với cậu, lần đầu tiên sau 5 năm ở đây mới có người Nhật hỏi thăm tôi ngoài đường như vậy.

– Anh thấy người Nhật vô tình lắm đúng không?

Giọng Shin có vẻ hơi chùng xuống

– À không, tôi không có ý đó, bởi vì ở đây văn hoá rất khác biệt với quê hương tôi nên tôi nghĩ tính cách một phần quyết định bởi văn hoá thôi, tôi tôn trọng sự khác biệt đó.

– Vậy sao?

Nghe giọng Shin có vẻ hơi buồn, Huy cũng ko tiện nói gì thêm, đúng lúc đã đến bãi giữ xe, Shin lên tiếng

– À, nhà anh ở khu nào?

– Tôi ở Sơn Khoa.

Hai người lên xe, chiếc xe lao vút đi, Shin hỏi Huy

– Anh đến khu Bắc làm việc lâu chưa?

– Cũng được 5 năm rồi, tôi làm ở đây từ lúc vừa từ Việt Nam sang.

– Anh đi làm theo visa bảo lãnh của công ty hay tự túc sang tìm việc?

– Tôi đi sang đây là tự túc, ban đầu tôi định cư trú ở Trát Hoảng, tuy nhiên tôi không chịu được nơi quá lạnh nên đã đổi ý đến Kyoto.

– Những nơi anh có dự định có một điểm chung đều khá trầm lắng. Anh có thường hay đi du lịch không?

– Thật ra cũng không thường lắm, ngày nghỉ tôi hay đến Đại Phản và Thần Hộ để thăm bạn bè, nhưng cũng khá lâu rồi tôi không gặp bọn nó, phần vì công việc tăng ca liên tục quá mệt mỏi cho nên ngày nghỉ tôi chỉ muốn nằm vùi ở nhà thôi.

Shin cười khúc khích

– Nghe như anh là một con mèo vậy, thật ra sang đây có bạn anh đã may mắn rồi, anh quen họ từ lúc trong nước hay sang đây mới quen?

– Tất cả đều là bạn bè tôi biết từ trước trong trung tâm tiếng Nhật.

Huy gãi đầu cười

– Ngại quá, thật ra tôi sang đây 5 năm ngoài bạn đồng nghiệp xã giao cũng chưa có một người bạn người Nhật nào được tính là thân cả.

Vừa chuyển làn xe sang bên phải, nhìn gương chiếu hậu Shin vừa nói

– Nếu anh không ngại có thể kết bạn với tôi, dù sao anh và tôi ở cùng thành phố, ngày nghỉ có thể hẹn nhau đi chơi hoặc đâu đó giải khuây, bạn bè tôi sau khi tốt nghiệp chúng đều tản mác mỗi đứa một hơi hết cả, có đứa còn sang Trung Quốc để làm việc hoặc khởi nghiệp, vậy nên hiện tại tôi cũng …

Shin bỏ lửng không nói tiếp, Huy lúc này nhìn rõ Shin hơn, dưới ánh đèn đường chớp nhoáng và ánh sáng hắt ra từ bảng điều khiển trên xe anh mới nhận ra cậu bé này xinh đẹp thế nào, ngũ quan cân đối, da trắng và môi cũng hồng căng mọng, cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng form rộng với quần skinny cùng giày Converse đơn giản nhưng Huy thoáng nghĩ với người như Shin kiểu quần áo gì cũng sẽ đẹp nếu mặc trên người cậu, mải ngắm mà Huy không biết Shin đã phát hiện mình rất lâu.

– Mặt tôi dính gì à?

Huy hoảng hốt như kẻ trộm bị phát hiện, lắp bắp

– À…à thì…tôi…tôi nhìn hoa tai của cậu thôi.

Shin chau mày

– Hoa tai của tôi có vấn đề gì sao?

– À…à không, tôi chỉ thấy nó đồng bộ với dây chuyền và nhẫn của cậu cho nên tôi…tôi…

– Anh thế nào?

– À, tôi thắc mắc có phải nó chung một bộ sưu tập không?

Huy nghĩ ra một lý do bao biện nhưng trong lòng anh đang lo rằng Shin sẽ nghĩ anh là tên biến thái gần 2h sáng ngồi trong xe lại nhìn người ta chằm chằm như vậy. May là Shin không để ý thái độ đó lắm, vui vẻ trả lời

– À không, nó không phải hàng hiệu gì đâu, có lần tôi đi chơi ở Đông Kinh đã ghé lại bên đường trong phố mua sắm ở Thu Diệp Nguyên lựa vài món phụ kiện may mắn là nó giống nhau thôi.

– À ừm tôi có thể hỏi cậu một vài điều không?

– Trước khi hỏi tôi thì anh phải trả lời câu hỏi của tôi trước đã.

– Cậu có hỏi tôi gì sao? Xin lỗi nhưng chắc tôi đã bỏ sót rồi, cậu có thể hỏi lại không?

Shin liếc mắt sang Huy cười

– Tôi hỏi anh có muốn làm bạn với tôi không?

Huy hớn hở

– Tất nhiên, tất nhiên là có rồi.

Anh nói thầm

– Tôi còn chẳng mong được làm bạn với cậu sao?

Shin không nghe rõ nên hỏi lại

– Hả? Anh nói sao?

– À không, tôi nói tôi rất vui hân hạnh được làm bạn với cậu.

Shin cười tít mắt

– Rồi, anh có thể hỏi tôi rồi.

Huy ngập ngừng

– Cậu trước giờ luôn giúp đỡ người khác nhiệt tình vậy sao? Có lý do gì đằng sau việc này không? Tôi lần đầu gặp một người tốt bụng lại nhiệt tình như cậu vậy, đúng là trong cái rủi có cái may.

Shin cười lắc đầu

– Anh gặp một người giúp đỡ người khác lại cảm thấy lạ vậy sao? Anh nói làm tôi thấy buồn cho Nhật Bản quá, một người nước ngoài định cư 5 năm trời mới gặp người tốt lần đầu sao?

– Không đâu cậu đừng hiểu lầm, xung quanh tôi có rất nhiều người tốt, nhưng người tốt như cậu lần đầu tôi mới được gặp, ở cương vị người lạ với nhau tốt đến mức tôi chưa từng nghĩ đến.

– Vậy anh nên nghĩ đến đi vì tôi có thật chứ không phải trong tưởng tượng, trong giấc mơ hoặc một nhân vật anime nào cả. Có thể do anh may mắn được số phận sắp đặt gặp tôi đúng lúc tôi có thể giúp, tôi không biết nữa. Tất cả sự việc trên đời đều theo con quay vận mệnh không phải sao?

Shin quay sang nhìn Huy cười thật tươi, nụ cười mà Huy biết rằng cả đời anh cũng sẽ không quên và cũng không thể quên được.
 

Bài tương tự