Truyện Anh Muốn Lần Đầu Của Em!

  • Người đăng adminhuy
  • Start date
A

adminhuy

Administrator
Ban Quản Trị
7/4/19
745
0
16
Việt Nam Đồng
12,001.00đ
Credits
$0
Chuyện anh yêu Hưng cũng bắt nguồn từ hai vị mẩu thân đáng kính của họ mà ra, chuyện là do lúc mang bầu hai cậu, hai người mẹ lại quá mê phim kiếm hiệp, trước khi mẹ Hoàng di cư sang Thụy Điển, thế là họ hứa hôn cho hai đứa bé trong bụng khi còn chúng thậm chí chưa biết mặt nhau, rồi sau khi đẻ ra mới biết hai đứa bé là con trai, hậm hực, nhưng họ cũng mặc kệ, cũng là do bố của Hưng muốn tập đoàn của ông thêm lớn mạnh nên ông có ý định hy sinh đứa con trai để đổi lấy công ty của mình thêm lớn mạnh.

Nói đến Hoàng, anh yêu Hưng là vì tính cách của cậu ta chứ không phải bề ngoài, lúc nhỏ, chỉ có hai đứa quây quần bên nhau, từ nhỏ Hoàng rất yếu, vì thế mà anh càng ít bạn, việcc học của anh đều do gia sư riêng giảng dạy, thể chất yếu đuối là thế, nhưng đầu óc lại ít có đứa bạn nào bằng anh, trong những lúc cô đơn nhất thì chỉ có Hưng chơi đùa cùng anh, nhưng càng lớn Hưng lại càng hư hỏng, đổ đốn, nhưng nó vẫn không thể làm cho Hoàng bớt yêu cậu.

-HAHAHAHA bắt em đi anh Hoàng, nhanh lên!!!!!!

-Anh sắp đuổi kịp nè, HAHAHAHA!!!!!

Bịch!!!!! Hoàng ngã lăn ra và thở hổn hển, Hưng thì chạy lại khóc ngon lành, ông quản gia đầu tóc muối tiêu lật đật chạy lại đỡ tiểu thiếu gia đứng dậy thì lập tức Hoàng chụp lấy Hưng và nói:

-Em thua rồi nhá, há há há- rồi cậu chạy mất.

Khi khác, lúc học ở trường mẫu giáo

-AHAHAHAHA, lêu lêu đồ ị trong quần, Hoàng ị đùn là Hoàng ị đùn, lêu lêu!!!!!!!

-Nè!!! Mấy thằng kia, trắng xa anh Hoàng của tao ra coi-cậu chạy lại và giơ hai tay chắn ngang che chở cho Hoàng.

Nước mắt anh khẽ rơi, lòng anh đau thắt khi nhớ lại những lúc ấy, “tại sao vậy Hưng, sao em lại thành như thế”-anh thoáng nghĩ, lê bước một hồi, anh đang ở giữa cầu Trần Phú, ôi thành phố xa hoa tráng lệ, anh nhìn xuống dưới cầu, “hay mình trầm mình xuống đây nhỉ?”

“Không! Không thể! Ha! Mình thật hèn nhát và ngu ngốc, mày là đồ yếu đuối, đồ ngu!”-Anh lại khóc, rồi bất chợt tim anh thắt lại, thắt lại, yếu dần, rồi anh lịm đi…..

9h45 am.

-ARGH!!!!!!!!!!!!!!! BA ƠI, CÓ KẾT QUẢ RỒI!!!!!!-Phúc reo lên trong sung sướng, mắt rưng rưng.

-Rồi sao? Có đậu không con????!!!!!-Ba nó hốt hoảng hỏi.

-Sao? Sao? Dụ gì? Đậu không con?-Mẹ nó hỏi tiếp.

-Con….*rưng rưng*….con…*rưng rưng*……ĐẬU RỒI BA MẸ ƠI!!!!!!!!!!-Cậu chợt òa khóc.

-Bao nhiêu điểm hả con?-Ba nói hỏi.

-Dạ 21 ba à, hí hí hí hí.

-Giỏi, hơn chị mày rồi, á há há há há!!!!!! Vậy là con đậu khối A1 hả? Xây dựng đúng không con?!

-Dạ!!!!!

-Xùy!!!!! Do đề năm của con khó chớ không là con được ba chục rồi.-Chị nó bĩu môi.

-Dé dé, vậy là từ nay con là chúa trong nhà, MUAHAHAHAHAHAHAHA!!!!!!!!-Cậu hét lớn trong sung sướng.

-Êm chai, chúa hả, lỗ đ*t chị nè em, em coi chừng, chị cho em ra đảo làm chúa đảo ngoải một mìn nha hôn.-Chị nhão giọng dập tắt niềm vui của cậu.-Còn điểm khối D thì sao.-Chị hỏi tiếp.

-Chưa có chị, em sợ khối D đó chị, năm ngoái ngành này lấy 15,5 điểm, chắc năm nay cùng lắm là 16 chớ nhiêu, á há há há há!!!!!

-HAIZZZZ!!!!!- Chị nó thở dài

-À, mẹ ơi, tối nay đi chùa liền nha mẹ, phải cảm ơn ông bà nội, ông ngoại đã phù hộ con, à còn thần phật nữa, phải cảm tạ, rồi thì….

-Rồi rồi, tui đi mua đồ tối đi chùa liền đây ông con, ớn quá, tối mẹ cho ăn ngon nha con!!!!- Mẹ nó hạnh phúc nói.

-Dé dé. *quơ tay* *múa chân*

10h39 am.

Vùng ngoại ô Nha Trang, biệt thự nhà họ Chiêu.

-Ư…..ư…..-Hoàng chợt cựa mình, nhăn mặt.

-Cậu tỉnh rồi hả cậu chủ.-Ông quản gia giật mình tỉnh giấc.

-Sao tôi lại….-Anh lấy tay day day bên thái dương, nhăn mặt.

-Dạ thưa, tối qua, có người gọi tới nhà nói cậu chủ đang nằm ở cầu Trần Phú, nên tôi lập tức cho người ra đón cậu về. Đem bữa sáng của cậu chủ đến đây- Ông quay sang với ba người hầu gái phía sau.

Cậu đang múc muỗng cháo đầu tiên lên ăn thì….

-Đâu? Con tôi đâu? Nó làm sao?- Tiếng mẹ cậu vọng từ cửa vào.

Vào tới phòng, mẹ cầu liền chồm đến ôm cậu hỏi han:

-Con có sao không? Mẹ đang ở Hà Nội, nghe tin con thế, phải đặt vé bay về đây ngay, con có sao không? Ăn gì chưa? Vì sao mà con lại thế này? Lại thằng Hưng nữa hả?-Bà nheo mắt, hỏi tới tấp.

-Con không sao đâu mẹ, mẹ đi Hà Nội làm việc tiếp đi, đừng lo cho con, con không sao đâu, có ông Tấn chăm sóc con rồi, không sao đâu mẹ ạ.-Cậu cười tít mắt.

-Ừ, nếu vậy thì con nghĩ ngơi đi, mẹ đi công việc tiếp đây, hôm nay nghĩ học một bữa đi con, nghĩ cho khỏe. Ông hãy chăm sóc thật tốt cho thằng bé nhé, tôi trông cậy vào ông-Bà quay sang ông Tấn, ông Tấn gât khẽ đầu.

Bà quay sang Hoàng, khẽ nhìn cậu rồi lại khẽ thở dài thầm nghĩ: “Tội nghiệp thằng bé, hết bị bệnh tật hành hạ, rồi giờ lại đến tình cảm, Hoàng ơi, khi nào con mới hết làm mẹ lo lắng đây”. Bất chợt một giọt nước khẽ chảy từ khóe mi bà lăn xuống gò má. Nói đến Khải Hoàng, anh tuy là một thiếu gia con nhà giàu, nhưng anh không ăn chơi trác táng như những thiếu gia khác, ngược lại anh lại rất chăm học, anh đang học đại học năm ba tại trường đại học Nguyễn Đình Phúc-một trong những trường đại học nổi tiếng trên thế giới (bối cảnh Việt Nam lúc này đã khác, sẽ được đề cập vào đoạn sau), anh luôn đứng top các sinh viên học giỏi, một sinh viên thường phải học từ 1 đến 5 năm mới tốt nghiệp, nhưng với đầu óc của anh thì chỉ cần 3 năm anh đã hoành thành gần xong chương trình học của mình, hiện tại anh đang làm luận văn để tốt nghiệp: Vốn lưu động và hiệu quả sử dụng vốn lưu động tại công ty cổ phần. Anh là một trong những lý do khiến cho bố mẹ anh luôn tự hào để khoe khoang ở mỗi buổi tiệc. Hiện tại, anh nhắm mắt ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi, chán chường.

BOONG!!!!!!! BOONG!!!!!!

-Nhanh đi mẹ ơi!

-Từ từ thôi ông con ơi!!!! Còn ông ba nhanh lên đi!!!

Sau khi đỗ xe xong xuôi, nó với ba mẹ nó đi lên đại sảnh của chùa vái lạy các vị thần phật xong, sau đó đi xuống phía sau chùa để vái tạ ông bà nội, chú và bác nó.

-Nam mô a di đà phật, ông bà nội ơi, ông bà nội ơi, ông bà nội phù hộ cho con đậu luôn khối D nha ông bà nội, để con đậu ngành Ngôn Ngữ Anh, để con dễ làm chính trị hơn nha ông bà nội. A di đà phật…

Ba nó đứng đó và nghe hết lời cầu nguyện của nó, và ông khẽ thở dài. Chính trị ư???? Vâng! Đó là ước mơ của nó, nó rất thích môn lịch sử, và Đỗ Đình Phúc là thần tượng của nó, nó luôn ước được làm việc trong nhà tròn-nơi ở của Nguyễn Đình Phúc-thủ tướng Việt Nam mới,tiếng đọc kinh bằng máy vẫn ro ro chạy đều, sau khi vái lạy xong nó giục:

-Nhanh mẹ ơi, con đói qá, nhanh đi mẹ!!!!!! *lon ton* *lon ton*-Đi đường này nè mẹ. *chỉ chỉ*

Thằng bé đang chạy chạy xuống thì nó chợt nghe một tiếng mà không ai muốn nghe cả.

BẸP!!!!!-tiếng bẹp vừa vang lên, đường xương sống của nó dựng đứng, nó liền mở to mắt nhìn xa xăm. Vừa lúc đó, ba mẹ nó đi xuống.

-Sao đứng đây, hối về ăn mà, đứng đây chi vậy???-Mẹ nó liếc nhìn.

-Con….hình như con….hình như……con giậm phải……phải……

Mẹ nó khẽ nhìn xuống và….

-Á HÁ HÁ HÁ HÁ HA!!!!! Con giậm phải….phải….. c*c mèo rồi……

Ngồi lên xe, nó thầm rủa “mẹ bà con chó mèo nào, ăn cho cố vô rồi đi bậy đi bạ tùm lum, tao mà bắt được tao vặt lông, hôi qá *chấm chấm nước mắt*.

Rồi cái ngày nó mong cũng đã tới, giấy báo nhập học khối A ngành công nghệ kỹ thuật xây dựng, còn khôi D thì….nó rớt, năm nay điểm chuẩn tới tận 16,5 điểm, còn nó thì chỉ có 16 điểm, nó bị kéo môn văn, ôi, môn văn ai oán, ôi Đàn ghita của Lorca, nó buồn liên tiếp mấy ngày, mẹ nó, ba nó an ủi mãi mới được.

6h45 am.

Nó vừa dậy để đánh răng rửa mặt cho kịp giờ lên tập trung, nó lơ mơ làng màng soạn đồ, một cái áo sơ mi, một cái quần dài, một cái quần chíp, một áo khoác và cậu vất tất cả lên giường và….rúc đầu vào tủ ngủ tiếp.

-Thằng kia, xong chưa hả???? Ngủ được thì ngủ luôn nghe chưa???-Mẹ nó hét lên.

Nó giật mình trườn bò đến giường, không biết mặc đồ ngái ngủ thế nào mà nó lại đội luôn cái quần chip lên đầu mình và đúng lúc đó mẹ nó mở cửa, BỐP!!!!!!!!-Tỉnh chưa con-Mẹ nó nghiến răng gián nó một cái nựng đầy yêu –thương-Con với chả cái, mày tính đội cái đó lên đầu ra ngoài hả con!!!!

7h30 am.

Nó đang ngắm mình trong gương, “ừm!!!! Tuyệt vời!!!!”. Nó mặc một cái áo sơ mi ca rô, quần jean dài chấm hết!

7h45 am.

Nhà xe trường đại học Nguyễn Đình Phúc.

-Anh ơi cho em hỏi là, giảng đường G2 ở đâu anh?

-Em ơi, am nghe kỹ anh nói nha, nhìn kỹ tay anh nha. Em thấy mấy con bơm bớm bay dập dều dập dều ngoài kia không, rồi em nhìn lên nha, em thấy gì không? CÁI CHỮ G2 TO CHÀ BÁ KIA MÀ HỎI HỎI CÁI GÌ ÔNG HAI KIA?????

-A, dạ dạ, em cảm ơn anh-Nó cười hì hì chạy nhanh, “đờ mờ, quê quá, quê quá, quê quá, quê quá, quê quá, quê quá”. Phía sau rộ lên những tiếng cười khúc khích, nó khẽ quay lại thì chỉ thấy thoáng qua hình ảnh của một thằng con trai mà nó có cảm giác thân quen lắm, nhưng nó không nhớ rõ vì không nhớ mặt, nó quay lại là vì thằng đó cười to nhất, vì nó đang sượng mặt ra nên không dám nhìn trực diện, nhưng thôi, không quan tâm nữa, nó chạy một mạch lên phòng mà nó cần lên.

Sau khi lên nghe phổ biến giờ học này nọ xong, nó liền xuống nhà xe để lấy xe về, nó chạy nhanh xuống nhà xe để kịp lấy, chứ không tí nữa lại đông, với cả nó đang mắc tè. Vừa chạy ra khỏi cửa nó va phải một cậu sinh viên, “hình như là thằng mới nãy cười mình”, cậu nhìn anh ngơ ngác, nhưng kệ đi, đang mắc tè, nhanh lên. A! nhà vệ sinh của trường, không! Bẩn lắm, dơ lắm. Nó chạy một mạch xuống nhà xe, và rồi nó có cảm giác như người mà nó va lúc nãy đang đuổi theo nó. Xuống đến nhà xe, nó tra khóa vào ổ nhưng mắc quá, cu cậu tra sao mà trật sang bên rớt chìa khóa, nó cuối xuống nhặt đau khổ, vì bụng nó giờ đây đầy ắp nước tiểu mà, mắc quá mắc quá, đang với tay tới lượm thì lại có một bàn tay khác nhắt chìa khóa giúp nó.

-Nè!!! Làm gì mà vội vậy? Vợ kêu ở nhà hả?-Cái thằng mới nãy nó đụng phải.

-“Bà nội cha thằng khốn, bố mà không mắc, bố vả cho lệch hàm mày rồi”-À không, mình có việc gấp, cảm ơn bạn nha!!!- Nó thay đổi ngay lập tức, cha mẹ ơi, thật nể phục. Nó nhanh tay lấy chìa khóa rồi nổ máy chạy vèo đi.

-“Thực sự cậu không nhớ tôi à! Nhưng không sao, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi, thật vất vả, nhưng thật đáng, cậu lớn hơn rồi tình yêu bé bỏng của tôi ạ!!!”-Chàng thanh niên thầm nghĩ.

Bên chỗ cậu đang đứng có mấy em xinh tươi đang nhìn cậu đắm đuối, cười nói và chụp hình, cậu liền nhìn sang nháy mắt một cách gợi cảm với mấy em, cậu vừa nháy xong thì mấy nàng như có cảm giác toàn thân tê liệt vậy.

-Thưa cậu chủ tôi đến rồi ạ-Người lái xe đáp.

-Tôi ra ngay đây!-Cậu cúp máy đi nhanh ra cổng.
 

Bài tương tự