Qua Đôi Mắt

  • Người đăng adminboy
  • Start date
adminboy

adminboy

Administrator
Ban Quản Trị
24/3/17
64
6
8
callboyvn.net
Việt Nam Đồng
292,515.00đ
Credits
$0
Nói cho mọi người biết tôi là một chú mèo đấy nhé, một chú mèo tên Miu sắp được sáu tuổi hiện đang sống cùng với cậu chủ trong một căn phòng khá rộng rãi và ngăn nắp lắm đấy, mà theo mọi người thì Miu có được cưng chiều không? Nếu nói có thì quả là thất lễ với cậu chủ cho nên phải nói là Miu sống rất đầy đủ, muốn gì có nấy.

Cậu chủ là một nhân viên văn phòng làm việc chăm chỉ lắm nha, hàng ngày cứ đúng lúc cái cục sắt reo sáu tiếng là cậu chủ thức dậy và không quên gọi Miu dậy cùng để vệ sinh cá nhân rồi sau đó ăn sáng, tất nhiên là Miu cũng ăn cùng rồi, mà nói thật thói xấu của cậu chủ nhà Miu là ăn sáng chậm kinh khủng bởi vì vừa ăn lại vừa đọc báo, mà trên cái sấp giấy dày cộm ấy có đưa tin tức gì về đồng loại của Miu đâu, chỉ toàn nói về thế giới xung quanh cậu chủ thôi, cho nên … chẳng quan tâm, ăn sáng xong Miu phóng lên bệ cửa sổ để hóng nắng. Phải nói nắng buổi sáng dễ chịu lắm.


Xong buổi sáng cậu chủ bắt đầu thay đồng phục để đi làm, và trước khi đi không quên đổ thức ăn ra để Miu ăn trưa đấy nhé, thương cậu chủ ở chỗ chẳng khi nào bỏ qua việc đấy cả.

– Trưa nhớ ăn nhé Miu.

Nhớ rồi, cậu chủ cứ để đó khi nào đói thì Miu ăn, đi làm chạy xe cẩn thận đấy dạo này xe cộ chạy ẩu lắm Miu nghe dì mèo mướp gần nhà tám chuyện chủ của dì ấy cũng phải nhập viện gần hai tháng vì bị gãy chân, lỡ có gì xảy ra với cậu chủ thì ai lo cho Miu ăn uống chứ, phải không nào?

Khi nắng chiều hết hắt vào cửa sổ thì cũng là lúc cậu chủ sắp về, khi về thì bao giờ cậu chủ cũng làm một việc đầu tiên đó là ôm Miu vào lòng và thăm dò dĩa thức ăn xem Miu có ăn hết không. Cậu chủ yên tâm Miu không bao giờ để sót lại tí nào đâu, mà cậu chủ cũng đừng ôm Miu chật quá, ngộp lắm đấy.

– Ở nhà có buồn không Miu? Chờ xíu anh thay đồ rồi làm cơm cho Miu nhé.

Đấy, Miu chỉ chờ thế thôi chứ có còn việc gì khó nữa đâu, bỏ Miu ở nhà cả ngày thì cũng đến lúc cậu chủ phải làm gì để tạ lỗi rồi đấy, phải là thức ăn có nhiều dầu nhé, Miu ngại ăn khô lắm đấy.

Nằm dài trên ghế Miu xem tivi kênh thế giới động vật rồi tin tức về đời sống con người, phải nói dạo này lũ ốc bươu làm loạn quá, phá phách mùa màng chẳng cho ai làm ăn gì cả, đúng là bọn ăn không ngồi rồi rảnh thi đi phá đám mà.

Tiếng chuông cửa vang lên, cậu chủ đi ra mở cửa Miu cũng biết hẳn là ai đến rồi, thấy chưa đúng ngay mà chẳng khác được.

– Anh vào nhà ngồi chơi đi, em làm cơm cũng sắp xong rồi.

Gã trai đứng đó gãi đầu cười hì hì rồi lại đi vào ngồi gần chỗ Miu nằm nữa chứ, thiệt đáng ghét Miu chẳng thích ai ngồi gần đâu, đi chỗ khác.

– Miu ngoan nào.

Gã bế Miu lên rồi, tránh ra xem nào, ơ không được rồi tay gã này lợi hại quá gãi trúng chỗ Miu thích nữa chứ, thế là Miu đành ngửa cằm ra cho gã gãi mà đôi mắt cứ mơ màng, cậu chủ vừa đi lên thì hắn thay đổi thái độ ngay lập tức nữa chứ, để Miu qua một bên hắn lại bê tiếp mâm cơm cho cậu chủ, xí hổ cái tên thấy đồ ăn là ham à.

– Anh ở lại ăn cơm với em đi cho vui.

– Ờ, anh …

– Không sao đâu, em làm nhiều lắm. Anh ngồi đi.

Miu ngồi nhìn gã với cậu chủ ăn uống nói chuyện vui vẻ mà cũng thầm ghen tỵ, lúc này chắc cậu chủ chẳng nhớ gì đến Miu rồi vì trong mắt cậu chỉ có mỗi hình ảnh của gã ấy thôi, mà phải nói thấy cậu chủ vui thế Miu cũng không ghét gã ấy được vì chỉ cần cậu chủ vui là Miu cũng vui theo.

Thời gian mà cậu chủ với gã ấy quen nhau khá lâu dường như càng lúc họ càng sâu đậm hơn hay sao ấy, nhiều lúc có Miu ở đấy mà họ cứ tự do hôn nhau, nói đế mọi người biết thôi chứ Miu cũng chẳng phải kẻ tò mò gì mà rình trộm hay lén lút cả vì vậy những lúc ấy Miu biết phải tránh đi đâu mà.

Cậu chủ hay ôm Miu vào lòng và kể về cuộc sống của cậu và gã ấy.

– Miu biết không, anh mồ côi khi nhỏ được bác nuôi lớn nhưng vì làm ăn thua lỗ bác đã đau buồn mà qua đời, còn vợ bác thì bỏ về quê mẹ mà sống, anh chỉ còn một thân một mình trên cái đất sài gòn rộng lớn này.

Cái này cậu chủ đã kể với Miu nhiều lắm rồi nhưng Miu không cảm thấy chán mà ngược lại càng thương cậu chủ nhiều hơn nữa, cậu chủ kể tiếp đi.

– Rồi anh gặp Quân, anh ấy … hì nói thiệt có lẽ anh ấy là tất cả với anh.

Cậu chủ nói gì thế, vậy còn Miu thì sao … cậu chủ bỏ Miu đi đằng nào rồi.

– Làm sao anh quen Quân ấy hả? Thì đi làm gặp Quân, anh ấy giúp đỡ anh rất nhiều, dù sống trong một gia đình giàu có không thiếu thứ gì nhưng Quân chẳng bao giờ có thái độ hống hách xem thường người khác cả.

Chuyện ấy thì Miu cũng công nhận là có, gã ấy cũng có điểm tốt đấy chứ phải không cậu chủ, nhưng mà cậu chủ nhắc Miu đi cứ kể về hắn ta hoài vậy.

– Quân muốn công khai với gia đình anh ấy về việc quen anh … nhưng anh không thể, Quân là con trai một, lại là cháu trai duy nhất thì sao có thể thuộc về anh đựợc chứ, đúng không Miu?

Ôi, tình cảm con người phức tạp quá cậu chủ ơi, Miu thấy có thương thì cứ tự do đi làm gì giấu diếm cực khổ thế, như Miu với em Ni nhà kế bên nè, có ai cấm đoán gì đâu mà sợ.

– Quân rồi cũng có gia đình riêng, rồi sẽ có lúc anh còn một mình …

Cậu chủ ơi, cậu chủ đừng nghĩ thế, cậu chủ còn có Miu mà.

– Nhưng anh còn có Miu nữa mà, Miu bên anh mãi nhé.

Chuyện đó là tất nhiên rồi, cậu chủ lo gì chứ, mà cậu chũ gãi tai cho Miu đi, đấy đấy chỗ ấy đấy đã ngứa lắm. Ủa gì đây, sao cậu chủ khóc chứ … cậu chủ đừng khóc mà, Miu không bắt cậu chủ gãi tai nữa đâu.

…………………………………………�� �…………………………………..

Hôm nay là ngày cậu chủ nghỉ ở nhà, cậu chủ sẽ chơi với Miu cả ngày, hay mình bày trò gì để chơi đi cậu chủ, cậu chủ … ơ gã ấy lại đến rồi, bực ghê, hết hứng rồi.

– Anh ở nhà em ra chợ mua đồ về nấu ăn. Mà anh chơi với Miu dùm em đi.

– Ừ, anh biết rồi, em đi đi, cẩn thận.

Xì, Miu cần gì hắn chơi chung chứ, đi ngủ cho sướng mắt không tốt hơn sao.

– Này, lại đây chạy đi đâu hả?

Bỏ ra, bỏ Miu ra coi, đừng lợi dụng nhé.

– Hình như chú mày ghét tao thì phải?

Ghét là chắc rồi, bộ giờ mới biết hay sao, tại ông mà cậu chủ lơ đãng với Miu đấy.

– Tao ganh tỵ với mày quá, được ở bên Huy suốt ngày.

Nói gì chứ chẳng phải ông cũng được cậu chủ nhắc đến ngày đêm hay sao, nếu thích thì sao không đến đây ở với cậu chủ luôn đi.

– Nhiều lần tao đề nghị dẫn Huy về nhà mà em ấy không chịu, cứ thái độ hờ hững, có phải em ấy không yêu tao, hả Miu?

Ơ, gã này nói chuyện lạ thật, không yêu thì làm sao cậu chủ nhắc đến ông suốt ngày được chứ, mà mặc kệ việc gì Miu phải nói cho ông biết chứ.

– Tao muốn được bù đắp cho Huy, Huy thiếu thốn tình cảm nhiều lắm.

Vậy là gã cũng biết quan tâm đến cậu chủ đấy, ánh mắt của hắn làm Miu cũng buồn theo, cậu chủ ơi gã này cũng yêu cậu chủ nhiều lắm, tự dưng Miu thấy gã tội nghiệp ghê cơ, mà cả hai người đều làm cho Miu buồn theo luôn đấy. Buồn nhiều lắm.

…………………………………………�� �…………………………………………

Thời gian sau tự dưng Miu cũng có cảm tình với gã này đấy, biết gãi cằm cho Miu thích nhé, biết bày trò chơi cho Miu vui nè, mà chỉ có việc hôn cậu chủ là Miu không thích ở gã thôi, cứ tới là hôn cậu chủ hoài làm Miu nhức mắt ghê á. Thiệt là, mà cậu chủ cũng đừng dễ dãi thế chứ.

Được rồi, hôn thế đủ rồi tránh ra coi, không tránh ra Miu cào cho biết.
Ế, ế bỏ tui ra, bỏ ra coi.

– Biết đau không hả mèo, ganh tỵ với tao à?

Ai mà thèm ganh tỵ chứ, ai biểu hôn cậu chủ tui hoài làm chi, cậu chủ ơi bảo hắn thả Miu xuống đi.

– Anh để Miu xuống đi, đừng ăn hiếp Miu của em mà.

– Anh có làm gì đâu, anh thấy nó đáng yêu như em đấy.

Hứ, lại còn vừa đấm vừa xoa nữa cơ, ừ thì tui biết tui đáng yêu với đẹp nhưng đừng nhìn tui như thế được không, thả xuống đi chứ.

– Mày đừng lo, tao không cướp Huy của mày đâu, sau này chúng ta là người một nhà, tao cũng sẽ lo cho mày mà, được không?

Tự dưng gã làm Miu thấy đáng tin lắm, như vậy giao cậu chủ cho hắn cũng chẳng đến nỗi nào, thôi được dù tiếc lắm nhưng cũng phải duyệt thôi.

– Anh đừng bàn đến chuyện ấy, em biết chúng ta không thể đâu.

– Huy à, anh hiểu em đang nghĩ gì mà, em đừng lo, nếu gia đình anh không chấp nhận, anh sẽ bỏ hết.

– Anh đừng có suy nghĩ ích kỉ như thế.

– Nhưng anh yêu em thật lòng, anh muốn được lo cho em. Hãy nghe anh đi Huy.

– Em không làm thế được, anh về đi.

Cậu chủ ơi, hắn ta đã như thế sao cậu chủ không chấp nhận đi, chẳng phải cậu chủ cũng thích hắn ta hay sao, tối nào cậu chủ chẳng nói với Miu là cậu chủ yêu hắn ta.

– Anh về đi, anh đừng đến đây nữa.

– Huy à, em đừng cố chấp mà, em biết anh không thể không yêu em mà.

– Nhưng tui không muốn yêu anh, anh là người ích kỉ … anh về đi.

Đừng lớn tiếng mà cậu chủ ơi, tội nghiệp hắn ta lắm, nhìn hắn đứng thẫn thờ kìa, sao lại đẩy hắn ra khỏi nhà nữa, cậu chủ làm thế không phải cậu chủ cũng đau lòng sao.

– Huy à, nghe anh mở cửa cho anh đi.

– Tui nói anh về đi mà, chúng ta không có kết quả nào đâu.

Ngồi khóc rồi, sao con người khó hiểu thế không biết, luôn nói ngược với suy nghĩ của mình, biết đau khổ sao còn che giấu làm gì hả cậu chủ. Cậu chủ mở cửa ra cho hắn vô đi, không thì Miu cào cửa đấy nha, Miu cào đấy, lúc đó đừng mắng Miu à.

– Em cũng yêu anh mà, đừng dối lòng nữa Huy. Mở cửa cho anh đi em.

Đợi chút đi, Miu đang cào cửa dùm ông đây, cào nè … cào nè, mà sao cậu chủ không mở ra cho nhanh mà cứ ngồi khóc làm gì thế.

– Huy à, em mở cửa cho anh đi Huy … anh xin em mà.

Cậu chủ ơi, mở cửa ra đi, cậu chủ khóc làm Miu buồn theo rồi, để hắn ta đứng ngoài đó tội nghiệp lắm, hắn mà về rồi thì cậu chủ có khóc Miu cũng không an ủi đâu đấy.

Sao im ru rồi, thấy chưa Miu nói mà có lẽ hắn về rồi, Miu bực cậu chủ ghê luôn.

Giờ mới mở cửa ra, có thấy hắn nữa đâu ai biểu cậu chủ chậm chạp làm chi, thôi vì cậu chủ Miu sẽ chạy xuống gọi hắn lên cho cậu chủ nha, cậu chủ nhớ mở cửa chờ Miu đó.

– Miu, Miu … mày đi đâu vậy, Miu …

Miu chạy xuống gọi hắn lên cho cậu chủ nhanh lắm, cậu chủ yên tâm, Miu chạy nhanh mà. Ủa, hắn ta đâu rồi, chẳng thấy nữa … sao người đông quá vậy không biết. Ôi, Miu ngại đi xa lắm, nhiều người thấy miu chỉ trỏ quá trời. Ý, sao mấy đứa nhỏ này nắm đuôi Miu vậy, buông ra coi, cào cho bây giờ.

– Miu, Miu đừng chạy ra đó, vô đây … vô đây.

Ủa hắn kìa, vậy ra hắn chưa đi xa lắm làm Miu tìm chẳng thấy, mà Miu có muốn ra đây đâu, tại tụi nhỏ nó cứ bắt Miu kìa.

– Miu, nghe tao nè, xe nhiều lắm, vô đây.

Sao hắn ta sợ hãi thế, có gì Miu đi vô làm gì rối cả lên, á … úi … xe chạy ghê quá, ghê quá.

– Miu … Miu …

Ui da, hắn ta làm gì chụp Miu mạnh thế …

Tự dưng có nước thấm đẫm người Miu vậy, lại ướt át nữa chứ, Miu ghét ướt lắm … sao hắn ta nằm cạnh Miu vậy, nè … nói gì đi, cậu chủ tui tìm ông kìa …
Cậu chủ tới rồi đó, ngồi dậy nói chuyện đàng hoàng cho tui xem lần này đừng có mà cãi nhau nữa đó. Mà sao đông người bu lại quá vậy.

– Trời ơi, tui không biết … tự dưng cậu ta lao ra tui không thắng kịp.

– Đưa đi nhanh đi, anh ta ra máu nhiều lắm.

Sao mặt cậu chủ hốt hoảng vậy, cậu chủ đừng khóc mà, hắn ta có đi đâu đâu, Miu tìm lại hắn cho cậu chủ rồi mà. Cậu chủ ơi, sao người ta chở hắn đi rồi … Cậu chủ giữ hắn lại đi.

…………………………………………�� �…………………………………….

Hai hôm nay sao cậu chủ không ngủ gì hết, chỉ ngồi trên ghế nhìn đăm đăm ra cửa sổ vậy, mà chuyện cậu chủ với hắn thế nào rồi kể cho Miu nghe đi.
Miu nè, cậu chủ ôm Miu đi, sao không ôm Miu như mọi khi, hai hôm nay cậu chủ lạ quá, không ăn uống gì hết, vậy thì đói bụng sao chịu nổi. Cậu chủ tìm gì ăn đi chứ.

– Tao phải làm gì đây hả Miu? Tao phải làm gì đây?

Làm gì là làm gì? Cậu chủ đang nói về việc gì, ừ thế đấy ôm Miu đi rồi kể cho Miu nghe việc gì.

– Tao sống để làm gì nữa, còn gì để mà sống …

Cậu chủ nói gì lạ thế, cậu chủ sống với Miu với hắn ta nữa mà, hắn ta chẳng hứa sẽ lo cho cậu chủ với Miu sao.

– Làm sao … để được gặp lại anh …

Tìm lại? Hắn ta đi đâu rồi sao cậu chủ? Cậu chủ nói đi, hắn ta đi đâu rồi, sao cậu chủ khóc nữa rồi, có phải hắn bỏ cậu chủ rồi phải không?

– Quân ơi … anh về lại với em đi …

Rồi cậu chủ lại òa khóc, nước mắt đưa nhau lăn dài trên má, tui – một con mèo không hiểu rõ tình cảm con người như thế nào, nhưng tui biết rằng việc tui phải làm là tìm lại hắn ta cho cậu chủ, bởi tui biết rằng với cậu chủ – tui là không đủ.

Cậu chủ chờ tui được không, sẽ có lúc tui dẫn hắn về để gặp lại cậu chủ … cậu chủ chờ tui nhé.

 

Bài tương tự